Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1362

Chương 1362

“Em và anh không nói chuyện rõ ràng, sao em biết anh không hiểu.” Hoắc Anh Tuấn nói với cô.

“Tại sao em phải nói chuyện rõ ràng với anh, đừng quên trước kia anh tức giận với em thế nào, em cũng không muốn nhìn anh, hơn nữa hôm nay chúng ta vừa tái hợp đấy.”

“Không, nghiêm túc mà nói là từ mười một giờ hai mươi tám phút tối hôm nay.” Hoắc Anh Tuấn sửa lại.

Trán Khương Tuyết Nhu đầy vạch đen.

Lục Minh Anh ngồi nhìn bọn họ cãi nhau thì đáy mắt hiện lên ý cười.

Ngày xưa ông và Hoắc Nhã Lam cũng như vậy, chẳng qua khi đó tuổi trẻ nên không biết quý trọng lẫn nhau.

Hơn nửa đời người trôi qua, ông vẫn là người cô đơn.

“Hai đứa ở đây chờ một chút.”

Lục Minh Anh bỗng nhiên đứng dậy đi lên lầu.

Ba phút sau, ông cầm túi hồ sơ đi xuống đưa cho Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu mở ra xem, đây là giấy tờ đất bất động sản và sơn trang Hoắc Thị, cùng với một chùm chìa khoá.

Cô khiếp sợ: “Thì ra người bí ẩn mua sơn trang Hoắc Thị lại là chú.”

“Lần thứ nhất gặp mặt, chú tặng sơn trang này cho con.” Lục Minh Anh cười nói: “Coi như quà cho cháu trai và cháu gái của chú.”

Khương Tuyết Nhu giật mình: “Thứ này quá quý giá, con không thể nhận.”

“Chú đưa cho Hiểu Khê và Hiểu Lãnh.” Lục Minh Anh xua tay: “Con cầm đi, lúc trước chú mua lại vì muốn Hoắc Thị vượt qua khó khăn, chú cũng không muốn ở sơn trang Hoắc Thị, nói thật chỗ này không có ký ức tốt đẹp gì với chú, nhưng đối với người nhà họ Hoắc lại khác, hai ông bà cụ Hoắc đã sống ở đó mấy chục năm.”

Hoắc Anh Tuấn lập tức hiểu được: “Cha, ý của cha là. . . .”

“Sơn trang Hoắc Thị không tệ, có vườn trái cây và trường đua ngựa, rất thích hợp cho bọn trẻ sống, cha tin bọn nhỏ cũng sẽ rất thích nơi đó.” Lục Minh Anh nói: “Chú cầm thứ này để đó cũng rất lãng phí.”

“Nhưng. . . .”

“Tuyết Nhu, em cất đi.” Hoắc Anh Tuấn nói: “Đây là quà cho bọn nhỏ, từ nhỏ đến lớn ông ấy không nuôi dưỡng anh, ông ấy nên có trách nhiệm với con của anh.”

“Không sai.” Lục Minh Anh đồng ý.

“Vậy. . . Con thay bọn nhỏ cảm ơn chú.” Khương Tuyết Nhu không từ chối nữa.

. . .

Chín giờ tối, hai người rời khỏi biệt thự.

Lục Minh Anh đút một tay vào túi quần đứng ở trong sân.

Khương Tuyết Nhu không nhịn được nói: “Cha anh không tái hôn sao?”

“Không có.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu.

“Một mình ông ấy cũng rất cô đơn, có phải ông ấy vẫn chưa quên được mẹ anh đúng không, hai người bọn họ đang độc thân. . . .”

“Quên đi, cha anh oán hận mẹ anh.” Hoắc Anh Tuấn thở dài: “Hiểu lầm của bọn họ không giống như chúng ta, còn liên quan đến cái chết của bà ngoại anh, Sở Minh Khôi hại chết bà ngoại, nếu lúc đó mẹ anh và Sở Minh Khôi không dây dưa với nhau thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.”

Bình Luận (0)
Comment