Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1394

Chương 1394

Bây giờ mỗi lần anh hôn Khương Tuyết Nhu đều cố gắng kiềm chế.

Quý Tử Uyên sâu xa nhìn anh cười: “Tái hợp rồi à?”

“Ừm.” Hoắc Anh Tuấn trầm giọng lên tiếng.

Quý Tử Uyên cười như không cười liếc xuống chỗ giữa hai chân anh một chút: “Không dễ dàng chút nào, đúng là tình yêu đích thực, cậu đã như vậy mà người ta cũng bằng lòng chấp nhận cậu.”

“Cậu đang hâm mộ tôi hay là đả kích tôi vậy.” Hoắc Anh Tuấn cắn răng nói.

“Cả hai.” Quý Tử Uyên cười khẽ, ăn ngay nói thật.

Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy sát ý nhìn chăm chú anh ấy.

“Được rồi được rồi, đừng nói anh em không quan tâm cậu, tôi đưa quà cho cậu đây.” Quý Tử Uyên nhìn hai bên một chút, cầm một thứ nhét vào trong túi của anh.

Hoắc Anh Tuấn nghi ngờ đưa tay sờ vào, khuôn mặt lập tức xanh xám: “Quý Tử Uyên, cậu muốn chết đúng không.”

“Không cần cảm ơn tôi đâu.” Quý Tử Uyên gian xảo chớp mắt với anh: “Đôi khi phụ nữ và đàn ông giống nhau, cậu không làm cho người ta , nói không chừng cô ấy sẽ đổi ý không cần cậu nữa đấy.”

“Đừng so sánh cô ấy với với những người phụ nữ của cậu trước kia.”

Cả người Hoắc Anh Tuấn cứng đờ đứng đó, nghiến răng nghiến lợi.

“Được thôi, dù sao tôi đưa cho cậu, cậu dùng hay không thì tùy.” Quý Tử Uyên nhún vai: “Đi thôi, đi thăm Dung Đức một chút, cậu ta quá đáng thương, hai ngày nay không có ai đến thăm cậu ta cả.”

Dù sao cũng từng là anh em, mặc dù đánh qua một trận nhưng Hoắc Anh Tuấn vẫn coi Tống Dung Đức là bạn bè.

Sau khi hai người đến phòng bệnh của Tống Dung Đức, anh đẩy cửa đi vào, Tống Dung Đức đang đau đớn cầm cái bô dưới gầm giường, chẳng qua cũng không có ai giúp anh ta nên mãi không cầm được.

“Y tá đâu?” Quý Tử Uyên đi qua giúp.

“Y tá ra ngoài nghe điện thoại, hơn nữa tuổi cũng lớn rồi, tôi không muốn cô ta giúp tôi.” Tống Dung Đức vừa nói vừa quay đầu, lúc anh ta nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn thì cả người không tự nhiên lắm: “Sao cậu lại đến.”

“Tôi đến xem dáng vẻ mất mặt của cậu.” Hoắc Anh Tuấn độc miệng nói: “Nhạc Hạ Thu đâu, sao cô ta không đến chăm sóc cho cậu, cô ta là người hiền lành đáng yêu nên sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc người bị thương như cậu đâu.”

Khuôn mặt Tống Dung Đức trắng bệch: “Hoắc Anh Tuấn, cậu đủ rồi đấy, bây giờ cậu đến cười nhạo đúng không hả.”

“Đúng thế.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu.

Tống Dung Đức tức muốn chết: “Cậu cút đi, chúng ta cắt đứt quan hệ.”

Hoắc Anh Tuấn thản nhiên nói: “Không phải chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi sao, bởi vì Nhạc Hạ Thu.”

Anh nói chuyện làm cho Tống Dung Đức càng khó chịu hơn.

Vì người phụ nữ như Nhạc Hạ Thu mà anh ta mất đi người thân, con của mình và anh em.

Mẹ nó, Hoắc Anh Tuấn đến đây để đổ dầu vào lửa mà.

“Được rồi, cậu đừng đả kích cậu ta nữa, trong lòng của cậu ta sẽ không chịu nổi đâu.”

Quý Tử Uyên nhìn thấy Tống Dung Đức uể oải suy sụp, chán nản thì khuyên can: “Hơn nữa không phải cậu cũng bị Nhạc Hạ Thu lừa gạt hơn mười năm sao, may là Dung Đức không tiêu tiền cho Nhạc Hạ Thu.”

“. . .”

Bình Luận (0)
Comment