Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1431

Chương 1431

Khương Tuyết Nhu im lặng: “Chị à, chúng ta đến tòa án xem phiên tòa chứ không phải đi tham gia tiệc đâu.”

“Tớ biết mà.” Lâm Minh Kiều hừ hừ nói: “Tớ sợ Tống Dung Đức cũng sẽ đến, cậu nghĩ xem Nhạc Hạ Thu là người phụ nữ anh ta yêu nhất, tớ phải ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, không thể bởi vì mang thai mà biến thành dáng vẻ bà thím được, anh ta sẽ xem thường tớ.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, Tống Dung Đức vẫn còn ở trong bệnh viện.”

“Cũng chưa chắc, anh ta vô cùng cố chấp với Nhạc Hạ Thu, được rồi, không nói nữa, tớ cúp đây.”

“Cậu nhanh lên. . . .”

Khương Tuyết Nhu còn chưa nói xong thì tiếng tút tút vang lên.

Cô lại chờ thêm mười phút, cuối cùng Lâm Minh Kiều mới xuất hiện, không thể không nói cách ăn mặc của cô ấy rất thu hút sự chú ý, mái tóc dài được uốn cong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như không trang điểm, có vẻ tự nhiên tươi trẻ, môi mỏng bôi son môi đỏ cà chua, cả người tỏa ra hương vị thanh xuân, cảm giác cô ấy không trang điểm, chỉ bôi son thôi.

Lâm Minh Kiều mặc váy jean màu lam, thắt lưng đỏ màu nâu trên eo, đồng thời còn đeo túi xách burberry kiểu mới màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.

Từ lúc cô ấy đi xuống, có rất nhiều đàn ông quay đầu ngắm cô ấy, thậm chí có một chàng trai nhìn quá tập trung mà đụng vào cây.

Khương Tuyết Nhu im lặng nhìn cảnh này đến khi Lâm Minh Kiều mở cửa xe đi lên.

“Dáng vẻ của cậu hoàn toàn không nhìn ra đang mang thai ba tháng.” Khương Tuyết Nhu nói.

“Bụng chưa lớn lắm, nếu bụng lớn thì không còn đẹp nữa.” Lâm Minh Kiều buồn bã thở dài, hất tóc dài: “Sao vậy tớ đẹp lắm à.”

Khương Tuyết Nhu: “. . .”

“Có phải vẻ đẹp của tớ làm cho cậu không nói nên lời đúng không.” Lâm Minh Kiều hoạt bát chớp mắt.

“Không phải, cậu ăn mặc đẹp như thế, chẳng lẽ muốn làm cho Tống Dung Đức hối hận đúng không, nhưng cậu không thích Tống Dung Đức, đừng tỏ vẻ anh ta từng vứt bỏ cậu nên bây giờ muốn làm cho anh ta cảm thấy vô cùng hối hận có được không.” Khương Tuyết Nhu nói.

“Cậu không hiểu đâu, thái độ của anh ta còn xấu xa hơn vứt bỏ tớ.” Lâm Minh Kiều thở phì phì nói: “Tớ vừa nghĩ tới tên ngu ngốc kia ép tớ đi phá thai chỉ vì mấy giọt nước mắt của Nhạc Hạ Thu thì đã nổi giận đùng đùng, nếu tớ thua cậu cũng không sao, nhưng tớ không phục mụ phù thủy độc ác Nhạc Hạ Thu.”

“Trước đó nhà họ Tống hỏi ý kiến của cậu, sao cậu lại ra vẻ hoàn toàn không sao.” Khương Tuyết Nhu không nhịn được hỏi.

“Tớ không phải là đồ ngu, nhà họ Tống bằng lòng đứng về phía tớ là vì biết tớ là người bị hại, bình thường nhà họ Tống đối xử với tớ rất tốt, nhưng không có nghĩa tớ quan trọng hơn Tống Dung Đức, nói cho cùng tớ không phải là người nhà họ Tống, nếu nhà họ Tống lên tiếng muốn cho Tống Dung Đức trở về thì không còn mặt mũi nào, hai là sợ tớ không thoải mái, nhưng nếu lúc đó tớ kiên quyết phản đối việc Tống Dung Đức trở về, nhà họ Tống chắc chắn sẽ có ý kiến với tớ, cho nên tớ không thể đưa ra quyết định.”

Khương Tuyết Nhu tán thưởng nhìn cô ấy một cái: “Cậu thông minh hơn rồi sao.”

“Đó là đương nhiên. . . .” Lâm Minh Kiều nói xong thì mặt bỗng nhiên đen lại: “Có lúc nào tớ không thông minh sao.”

“Trước kia tớ cảm thấy cậu rất mơ màng.” Khương Tuyết Nhu nói thật: “Chẳng qua tớ muốn nhắc nhở cậu lúc mang thai thì đừng trang điểm nhiều.”

“Yên tâm, đây là thứ tớ vừa nghiên cứu.” Lâm Minh Kiều cầm một túi nhỏ đưa cho cô: “Vẫn chưa đưa ra thị trường, cả nước chỉ có một mình cậu có được thôi, bộ trang điểm này làm cho cậu xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đàn ông lại cảm thấy cậu không trang điểm.”

Bình Luận (0)
Comment