Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1492

Chương 1492

Đúng lúc này cảnh sát tới.

Cảnh sát thấy hiện trường có quá nhiều người, hơn nữa người đánh nhau có thân phận không tầm thường, cảnh sát đưa bọn họ đến cục cảnh sát.

. . .

Một tiếng sau Tống Quân Nguyệt tới.

Cô ấy thấy mặt mũi Giang Bồi Viễn bầm dập và mặt Tân Giai Linh bị thương, khuôn mặt xinh đẹp bị đánh đến sưng vù.

“Chị, sao chị đến đây.” Tống Dung Đức giật mình, run rẩy nói.

“Chuyện em đánh nhau đã được đăng lên mạng, người ngoài nói nhà họ Tống bắt nạt người khác.” Tống Quân Nguyệt không vui dạy dỗ: “Em mới trở về được một ngày đã gây chuyện cho nhà họ Tống, không lẽ em muốn chị giam em lại đúng không.”

“Chị Quân Nguyệt, đừng trách anh ta.” Lâm Minh Kiều đứng dậy ngăn trước mặt Tống Dung Đức.

“Mặt của em sao vậy?” Tống Quân Nguyệt híp mắt lại.

“Chị, anh ta đánh cô ấy.” Tống Dung Đức lập tức chỉ vào Giang Bồi Viễn tố cáo: “Không phải mẹ nói em đưa quần áo cho Minh Kiều sao, em vừa tới thì thấy anh ta đánh Minh Kiều.”

Khuôn mặt Tống Quân Nguyệt lạnh như băng.

Cô ấy liếc về phía Giang Bồi Viễn.

Giang Bồi Viễn run lên Tống Quân Nguyệt là người nắm quyền tập đoàn Tống Thị, anh ta đã nghe tiếng tăm của cô ấy, mà người phụ nữ này nổi tiếng tàn nhẫn, nhiều nhà giàu ở thành phố đều kiêng dè cô ấy, trước kia anh ta chỉ nhìn thấy qua tin tức.

Hiện tại anh ta nhìn thấy cô ấy, khí thế mạnh mẽ trên người cô ấy làm cho sợ hãi.

“Cô Tống, bởi vì cậu Tống và cô Lâm lợi dụng việc công trả thù việc riêng mà chèn ép Giang Thị trước.” Giang Bồi Viễn nhịn cơn đau ở xương sườn nói: “Ba năm trước tôi và cô Lâm hẹn hò đã có chút hiểu lầm và ân oán, Tân Giai Linh là bạn gái của tôi, cô ấy đến tìm cô Lâm xin lỗi, cầu xin cô ta bỏ qua cho Giang Thị. . . .”

“Sau đó Tân Giai Linh vừa đến đã đập đầu xuống đất, còn nắm váy tôi không cho tôi đi.” Lâm Minh Kiều nói tiếp: “Anh Giang vừa đến đã tát tôi một cái, cậu Tống thấy vậy thì trút giận cho tôi, ở cổng có máy giám sát, từ đầu tới cuối tôi không hề đẩy cô Tân.”

“Nhưng chị nhắm vào Giang Thị trước.” Tân Giai Linh nghẹn ngào ngẩng đầu nói.

“Tôi nhắm vào ai?” Lâm Minh Kiều nhíu mày: “Bởi vì sản phẩm của Giang Thị chứa chất gây ung thư bị vạch trần, chuyện này liên quan gì đến tôi, tôi làm cho sản phẩm của mấy người chứa chất ung thư sao, công ty mình xảy ra vấn đề lại đẩy trách nhiệm lên người khác, sao vậy, các người mong chờ tôi sẽ giải quyết khủng hoảng cho công ty của mình à?”

Giang Bồi Viễn cắn răng: “Tôi nghe người quản lý bộ phận nói cậu Tống gọi điện thoại. . . .”

“Vậy anh nói xem ai nói tôi làm, lời này hoàn toàn vu oan cho tôi.” Tống Dung Đức hừ lạnh: “Vu oan cho tôi thì không quan trọng, vu oan cho nhà họ Tống mới là chuyện lớn.”

“Đúng vậy.” Tống Quân Nguyệt nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc ai đã tung tin đồn nhảm, tôi sẽ điều tra rõ, không thể giữ lại người này được.”

Giang Bồi Viễn rùng mình một cái.

Nếu như Tống Quân Nguyệt loại bỏ mấy người nói sự thật với anh ta, vậy sau này còn có ai dám giúp Giang Thị chứ.

Bình Luận (0)
Comment