Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1504

Chương 1504

“Nhưng đứa nhỏ lúc đó mới hơn hai tuổi, ly hôn sẽ không tốt cho đứa trẻ.” Tống Dung Đức vặn lại.

Lâm Minh Kiều im lặng.

Tống Dung Đức lập tức nói: “Đúng vậy, hiện tại chúng ta không có nền tảng tình cảm, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có, chúng ta sẽ ngày đêm hòa hợp, huống hồ lỡ yêu thì sao?”

Lâm Minh Kiều kinh ngạc nhìn về phía anh, đôi mắt sáng ngời của Tống Dung Đức hiện lên vẻ nóng bỏng, có chút khó chịu, “Ý tôi là nếu tôi nói đúng, cô nhìn thấy tôi thật đẹp trai, cô cũng xinh đẹp. Sau khi kết hôn tôi là một người chồng tốt và một người cha tốt. Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên từ chối cuộc hôn nhân này. Tôi nên cố gắng vì con, thực sự không được lại từ bỏ cũng không muộn.”

“Tốt rồi.” Lâm Minh Kiều ngập ngừng gật đầu,” Ly hôn là dựa trên tiền đề không có khả năng vun đắp quan hệ.”

“Ừ.” Tống Dung Đức vui mừng khôn xiết, nắm chặt tay ho khan một tiếng, sau đó nói: “Vì chuyện con cái vun đắp quan hệ, vậy thì tôi nghĩ… nhất định phải phát sinh quan hệ. Cô xem, quan hệ của nhiều cặp vợ chồng được vun đắp trên giường…..”( haha tranh thủ nhanh thế)

“Anh nằm mơ.” Lâm Minh Kiều phản ứng lại, mặt đỏ tới mang tai ngắt lời anh, “Tống Dung Đức cái đồ lưu manh.”

“Tôi nói thật.” Tống Dung Đức nói, “Thích hợp…”

“Tôi không đồng ý.” Lâm Minh Kiều quay mặt sang một bên, “Ít nhất… Tôi không thể làm như vậy nếu không có tình cảm.

“Được rồi,” Tống Dung Đức vô cùng hối hận, cảm thấy mình quá khổ sở, ăn chay mấy chục năm, kết hôn rồi cũng không được phá giới.

Quên đi, trước tiên hãy giúp Tống gia vượt qua khó khăn này.

“Vậy tôi sẽ xuống lầu nói chuyện với ba mẹ, cơm trưa xong tôi sẽ nhờ Cục Nội vụ đến làm thủ tục cho chúng ta.” Tống Dung Đức trầm mặc nói.

“… Được.”

Lâm Minh Kiều đành chấp nhận số phận của mình, dù sao mọi chuyện sớm kết thúc cho xong chỉ là cô không có thời gian gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ.

“Cô đưa tay ra, tôi sẽ đeo nhẫn cho cô.” Tống Dung Đức lấy nhẫn ra.

“không cần… .”

“Làm gì có ai kết hôn mà không đeo nhẫn.” Tống Dung Đức nắm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, kích thước vừa phải.

Lâm Minh Kiều cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, quả thật rất đẹp, thật ra cô cũng thích, không có người phụ nữ nào lại không thích đeo nhẫn. “Tôi hỏi anh, là chiếc nhẫn của Nhạc Hạ Thu lớn hay là của tôi lớn hơn.”

“Tại sao cô luôn so sánh với Nhạc Hạ Thu.” Tống Dung Đức trầm mặc, “Sau này có thể bớt nhắc đến cái tên này được không, âm hồn bất tán như ma vậy.”

“Trả lời câu hỏi của tôi.” Lâm Minh Kiều khịt mũi, hai tay chống nạnh.

“Của cô thật to, của cô có 9 carat,” Tống Dung Đức thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà vừa rồi anh đi mua nhẫn, Chung Nghệ Vi nói với anh nhất định phải mua chiếc lớn nhất.

“Được rồi, đi xuống đi.” Sau đó Lâm Minh Kiều vui vẻ cong môi vẫy vẫy tay.

Tống Dung Đức khóe miệng giật giật, nhưng là đi xuống báo cho cha mẹ tin tức tốt.

… …

Bình Luận (0)
Comment