Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1582

Chương 1582

Nguyễn Nhan không ngốc như vậy.

“Gọi điện chưa?” Anh hỏi nhẹ.

“Nửa giờ trước tôi đã gọi rồi, đến bây giờ vẫn chưa tới.” đạo diễn Khâu khịt mũi, “Dạng nghệ sĩ như này tôi đã thấy nhiều, đa số bọn họ đều tìm một lý do, thường thì nói đang trên đường tới nhưng thực ra mới bước xuống đường mà thôi, đơn giản là họ muốn nói dối với chúng ta.

Thang Nhược Lan nói nhỏ: “Đạo diễn Khâu, trước tiên hãy quay cảnh thứ hai, cảnh thứ hai là cảnh giữa tôi và một diễn viên khác, tôi cũng đã chuẩn bị gần xong rồi.”

“Được rồi.” đạo diễn Khâu gật đầu, “Quý Thiếu, anh có thể đến bên kia ngồi một lát.”

“Ừ.” Quý Tử Uyên gật đầu, nhấc chân định bước đi qua, cửa phim trường đột nhiên có hai người hốt hoảng chạy đến, người đầu tiên là Nguyễn Nhan, cô mặc một bộ quần áo bó sát màu xám, mái tóc dài dày hơi bù xù trên vai, khuôn mặt thuần khiết không trang điểm, một gương mặt đỏ bừng, cả khuôn mặt đều là nhựa sống tươi mới, làn da trắng mịn căng bóng như lòng trắng trứng, nhìn trông như mới mười tám tuổi.

Phía sau cô là một trợ lý nhỏ, cả hai đều chạy thở hổn hển.

Nhìn thấy cô, đạo diễn Khâu hừ lạnh một tiếng, “Nguyễn tiểu thư, cuối cùng cô cũng đã đến, chúng tôi đã đợi cô nửa giờ đồng hồ rồi.”

“Đạo diễn Khâu, thật xin lỗi.”

Nguyễn Nhan trong lòng chùng xuống, hôm qua đạo diễn Khâu cùng cô nói chuyện điện thoại vẫn rất là nhã nhặn, “Tôi không cố ý…”

“Nguyễn Nhan, lần sau cô nên chú ý, đừng đến muộn nữa.” Thang Nhược Lan nhanh chóng nắm lấy tay Quý Tử Uyên, nói: “Cô xem, Tử Uyên đến gặp tôi, tôi đến sớm hơn cô, sao cô còn chưa trang điểm.”

Nguyễn Nhan sửng sốt, “Tôi muốn…”

“Được rồi, lề mà lề mề, nhanh đi trang điểm thay quần áo, cảnh quay của cô phải dời đến buổi chiều.” đạo diễn Khâu tức giận bỏ đi khi chưa nói xong.

“Nguyễn Nhan, nhanh lên, Đạo diễn Khâu rất là tức giận.” Thang Nhược Lan thúc giục.

Nguyễn Nhan liếc nhìn Thang Nhược Lan và Quý Tử Uyên, trong lòng chán nản, nhưng khi nhìn thấy hai người này thì trong lòng lại càng thêm chán nản, dứt khoát rời đi.

“Dừng lại …” Giọng nói lạnh lùng của Quý Tử Uyên đột nhiên ngăn cô lại, “Nhìn thấy ông chủ còn không chào hỏi. Đỗ Tuyên thế nào dưới tay lại bồi dưỡng các nghệ sĩ như thế này? Tôi nghĩ … Có nên đưa ra các lễ nghi đối với cô không? Dạy dỗ cô các phép tắc cũng như lễ nghi xã giao.”

Nguyễn Nhan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, quay đầu cười xin lỗi, “Xin lỗi Quý Thiếu, tôi là vì vội đi trang điểm nên quên chào anh. Xin thứ lỗi.”

Quý Tử Uyên liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thờ ơ nói: “Lần sau, tôi không muốn nhìn thấy cô đi muôn, tôi cũng mong cô đừng làm mất uy tín của tôi và truyền thông Phàm Ngu.”

“Quý Thiếu, xin lỗi, chuyện này sẽ không tái diễn.” Nguyễn Nhan xin lỗi, xoay người rời đi. Thang Nhược Lan ngẩng đầu liếc nhìn Quý Tử Uyên, thấy anh trầm ngâm nhìn bóng lưng của Nguyễn Nhan, cô nghiến răng

nghiến lợi nói: “Tử Uyên, bên này rất nắng, anh sang bên kia nghỉ ngơi đi, em cố gắng hoàn thành cảnh quay sớm và chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Cùng cô ăn cơm, tôi sợ rằng sẽ ảnhhưởng đến khẩu vi, Quý Tử Uyên ngây người quay lại. Thang Nhược Lan sắc mặt có chút biến sắc, xấu hổcười cười, “Vậy hôm nay anh đến đây không phi vì em sao?”

Bình Luận (0)
Comment