Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1599

Chương 1599

Quý Tử Uyên quay về căn hộ ở tầng cao nhất, anh vừa ra khỏi thang máy thì thấy Thang Nhược Lan đứng ở cửa.

Thang Nhược Lan vừa nhìn thấy anh thì đỏ mắt đi tới: “Quý thiếu, Đỗ Tuyên nói em rời khỏi đoàn phim của đạo diễn Khâu, anh ta nói Nguyễn Nhan sẽ làm nữ chính. . . .”

“Tôi biết.” Quý Tử Uyên dùng vân tay mở cửa.

Thang Nhược Lan nắm áo của anh: “Tử Uyên, người ngoài biết em là vợ sắp cưới của anh, cũng biết em vào đoàn phim « Kinh Hồng», nếu em chưa diễn ngày nào đã rời đi thì người ngoài sẽ nói em thế nào, chắc chắn cảm thấy đạo diễn Khâu không chấp nhận diễn xuất của em, bọn họ sẽ cười nhạo em, em sắp gả cho anh, chuyện này không chỉ làm em mất mặt mà cũng không nể mặt nhà họ Quý.”

Quý Tử Uyên quay đầu lại nhìn cô ta, đôi mắt đen nhánh động lòng người.

Anh không nhịn được nhớ tới Nguyễn Nhan, người phụ nữ lạnh lùng lý trí, mặc dù cô nói chuyện chói tai khó nghe, nhưng ít ra cô không giả vờ ngay thẳng.

“Tử Uyên, anh. . . Nhìn em làm gì?” Thang Nhược Lan bị anh chằm chằm thì có chút lo lắng: “Em nói thật.”

“Thang Nhược Lan, cô cũng biết làm cho tôi mất mặt đấy à.” Quý Tử Uyên lạnh lùng cười cười: “Tôi để cô vào đoàn phim của đạo diễn Khâu, cô mới đi một ngày đã phải rời đi, cô tăng thể diện cho tôi nhỉ.”

Thang Nhược Lan đầy lý lẽ: “Bởi vì Nguyễn Nhan. . . .”

“Cô ấy diễn quá tốt đã chèn ép cô đúng không.” Quý Tử Uyên cắt ngang: “Tôi ngồi xem, tôi là người ngoài nghề cũng thấy được Nguyễn Nhan nghiền ép cô không còn gì, cô cảm thấy đạo diễn Khâu có thể để cô tiếp tục quay phim sao, quay xong cũng sẽ rước nhục vào mình.”

Thang Nhược Lan bị mắng đến nóng bừng mặt: “Lúc đầu công ty không nên cho Nguyễn Nhan đi.”

“Tôi nghĩ bình thường cô diễn ở trước mặt tôi tốt như vậy nên có thể chèn ép được Nguyễn Nhan, ai ngờ cô chỉ diễn giỏi trong cuộc sống bình thường, lúc quay phim lại nát bét.”

Quý Tử Uyên khinh bỉ: “Huống chi, cô nghĩ đạo diễn Khâu là đồ ngu à, ngày đầu tiên có nhiều con thiêu thân như vậy, cô nghĩ mình được ở lại sao?”

Thang Nhược Lan há miệng, Quý Tử Uyên không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng diễn ở trước mặt tôi nữa, chẳng qua cô giở trò phía sau mà thôi, tôi cảnh cáo cô, tôi đồng ý cưới cô chứ không phải để cô dựa vào thân phận của tôi mà tuỳ tiện bắt nạt người khác.”

Sắc mặt Thang Nhược Lan trắng bệch: “Bởi vì người kia là Nguyễn Nhan sao, em nghe nói cô ta bị Bùi Mạc Thần chơi. . . .”

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Quý Tử Uyên bóp cổ.

“Thang Nhược Lan, cô có tư cách gì mắng Nguyễn Nhan, nếu không phải cô có tác dụng thì mẹ nó ai cho phép loại tôm tép như cô nhảy nhót ở trước mặt tôi chứ, cút.” Quý Tử Uyên đẩy cô ta ra: “Nếu cô không yên phận thì tôi sẽ không cưới cô nữa, biết chưa.”

Môi Thang Nhược Lan run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh thì sợ hãi.

“Được, Tử Uyên, anh đừng nóng giận, em lập tức rời đi.”

Cô ta lảo đảo đi vào thang máy.

Lúc cô ta đi vào thang máy thì căm hận đến run người.

Cô ta hận không thể giết chết Nguyễn Nhan, nhưng bây giờ cô ta sợ Quý Tử Uyên không cưới mình.

Cô ta yêu người đàn ông này, cho dù anh lạnh lùng vô tình, cô ta cũng yêu anh.

Bình Luận (0)
Comment