Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 166



“Luật sư Hoắc, tôi thật sự xin lỗi, đều là lỗi do công nhân tại công trường của chúng tôi. Khoản bồi thường này là chút lòng thành chúng tôi gửi tới anh và cô Khương”

Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt, nhìn số tiền 900 triệu trong tay mình, rồi lại nhìn khoản bồi thường 300 tỷ trong tay Hoắc Anh Tuấn.

Hóa ra khoảng cách chênh lệch giữa hai người có thể lớn tới vậy.

Tuy rằng cô không bị thương, nhưng thực sự tâm lý cô đã phải chịu một sự đả kích lớn, hơn nữa còn phải đi qua cửa môn quan, trái tim hoảng sợ không ít.


Điều khiến cô ấy càng thêm buồn bực chính là Hoắc Anh Tuấn cứ như vậy ném tờ chi phiếu lên tủ đầu giường rồi nói: “Tốt, anh có thể đi được rồi.”

“Nếu luật sư Hoắc không phiền, chúng ta có thể trao đổi doanh thiếp được không?” Vị phó tổng giám đốc này cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội làm quen với một vị luật sư nổi tiếng.

“Tôi rất mệt, Khương Tuyết Nhu, em tiễn khách đi” Hoắc Anh Tuấn không kiên nhẫn nói tiếp, trực tiếp nhắm mắt lại.

Phó tổng giám đốc hiếm khi bị từ chối thẳng thừng như vậy, có chút tức giận, lập tức lạnh mặt đi ra ngoài.

Khương Tuyết Nhu xấu hổ đưa anh ta ra cửa: “Thật ngại quá, luật sư Hoắc mấy ngày nay bị vết thương khiến cho đau đớn, tâm tình không tốt. Tôi muốn hỏi một chút về việc xây dựng của Hồng Nhân...

“Việc này không do tôi quản lý. Cô cứ liên hệ với bộ phận bên dưới đi”.

Phó tổng giám đốc nói xong liền rời đi, anh ta thực không để vào mắt một người kiến trúc sư không tên tuổi.

Khương Tuyết Nhu có chút buồn bực. Nếu không phải vì muốn kiếm tiền, cô cũng không muốn phải bám đuôi anh ta.

Trước kia cô còn có chút thiện cảm với Hồng Nhân, nhưng hiện tại thực sự không biết phải nói sao,


Khi cô trở về phòng bệnh, Hoắc Anh Tuấn liền mở mắt ra và cau mày: “Đầu óc em có vấn đề sao, còn muốn tiếp tục làm việc với Hồng Nhân ư?”

“Chỉ cần có thể nắm được cơ hội hoàn thiện phòng cho Hồng Nhân, công ty có thể trả cho tôi 30 tỷ. Sau khi hoàn thiện, tôi cũng kiếm được ít nhất 60 tỷ. Không phải tốt sao?”

Khương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn từ chi phiếu của anh, buồn bã nói: “60 tỷ này đối với anh mà nói thì chẳng hề đáng kể, nhưng đối với người thường thì e rằng cả đời này cũng khó mà kiếm được.”

“Em là đang thiếu tiền ư?” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói, tiện tay cầm tờ chi phiếu 300 tỷ đưa cho cô: “Em cầm đi”.

Chân Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa mềm nhũn, đứng không vững. Cảm giác thực sự rất lâu rồi cô không nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Nhưng, cô không thể lấy được. Cô lắc đầu: “Đây là tiền của anh, tôi không thể lấy được”

“Khương Tuyết Nhu” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn đột nhiên trầm xuống, giọng có vẻ không vui: “Em là người của tôi, tôi cho phép em cầm tiền của tôi.”

“Tôi muốn kiếm tiền bằng khả năng của mình, tôi không muốn là một người phụ nữ dùng tiền của đàn ông” Khương Tuyết Nhu trước sau kiên định nói: “Nếu tôi thật sự muốn đi đường tắt, với vẻ đẹp của tôi hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông giàu có hơn anh. Nhưng tôi không phải là người như vậy, sắc đẹp của một người phụ nữ sớm hay muộn cũng sẽ phai nhạt, chỉ có bản lĩnh thật sự là mãi trường tồn”


Sau khi nói xong, cô liền bị chính lời nói của mình làm cho cảm động.

Hoắc Anh Tuấn cũng cảm thấy cô là một người phụ nữ rất có cốt cách, không vì tiền tài mà cúi đầu, là một người chất phác tự nhiên.

Những người như vậy thực sự không có nhiều, sợ là bật đèn cũng khó mà tìm thấy được. Vừa ngẩng đầu, cô liền thấy Hoắc anh Tuấn nhìn mình với đôi mắt đầy mỉa mai. “Em còn có thể tìm được một người đàn ông giàu hơn tôi ư?”. “Có phải em đang quá tự tin hay không? Ai cho em khả năng này?”.

Cảm giác bị vả thẳng vào mặt khiến Khương Tuyết Nhu thực bối rối. Cô thừa nhận trong giới luật sư, khả năng kiếm tiền của anh quả thực rất giỏi. Nhưng thế giới rộng lớn là vậy, những người tài giỏi ngoài kia còn có rất nhiều, khả năng kiểm tiền của Lương Duy Phong còn cao hơn anh.

“Hoắc Anh Tuấn, làm người đừng quá ngạo mạn” Hoắc Anh Tuấn thản nhiên đáp lại: “Có thể gặp được tôi, em đã gặp may mắn quá lớn rồi”

- ----------------------




Bình Luận (0)
Comment