Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1716

Chương 1716

Khương Tuyết Nhu không chút do dự bước tới.

Cô ấy cũng biết một chút về cờ tướng.

Có vẻ ván cờ của Thương Dục Thiên dường như đã đi vào ngõ cụt.

“Tôi vừa đánh cờ với người khác ở đây, tôi sắp thua rồi, giúp tôi tìm cách.” Đôi mắt xanh của Thương Dục Thiên lộ ra vẻ bất lực, “Đối với loại cờ tướng ở Nguyệt Hàn của các người tôi không rành lắm.”

“Vậy nếu tôi giúp được ông, tôi sẽ được trả công chứ.” Khương Tuyết Nhu cười nói.

Thương Dục Thiên liếc nhìn cô một cái, “Cô đúng là người biết một tấc liền tiến một bước.”

“Thân phận của ông không tầm thường, là tôi đang lợi dụng để xin công thù lao đó, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nói, “Hơn nữa,người chơi cờ tướng với ông thân phận cũng không hề đơn giản, là tổng thống Tống Nguyên.”

Thương Dục Thiên mỉm cười, giống như cô ấy đang lợi dụng ông.

Ngay cả con gái của Khương Tụng là Khương Kiều Nhân cũng muốn lợi dụng, nhưng không có ai mạnh miệng nói rõ như Khương Tuyết Nhu, một người thông minh tuyệt đỉnh nhưng không làm cho người khác cảm thấy chán ghét.

“Tôi có thể giúp ông đánh thắng tổng thống nhưng lại không được trả công, như vậy có chút không hợp lý.” Khương Tuyết Nhu nhướng mày.

“Được rồi, chỉ cần cô giúp tôi đánh thắng ván cờ này, sau này nếu gặp khó khăn, tôi có thể giúp cô cứu một người, nhưng chỉ có một người.” Thương Dục Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được.”

Khương Tuyết Nhu gật đầu, mạnh dạn bước tới, cúi người, chuyển một con sĩ đến trước mặt Thương Dục Thiên.

Thương Dục Thiên nhìn một hồi, sau đó đột nhiên bật cười, ” Hay, hay, sao tôi lại không nghĩ tới.”

“Không phải là ông không nghĩ đến mà là ông không hiểu rõ về cờ tướng Nguyệt Hàn lắm.” Khương Tuyết Nhu cười nói.

“Được rồi, mỗi người đều có điểm mạnh khác nhau, khuyết điểm của tôi là đánh cờ, không phải là tôi không muốn thừa nhận.”

Thương Dục Thiên khoát tay áo, cảm giác khá thoải mái.

Khương Tuyết Nhu trong mắt hiện lên một chút đắc ý, “Thương tiên sinh, đã đến lúc tôi phải đi rồi, bạn trai của tôi chắc là nói chuyện xong rồi, kẻo anh ta qua tìm tôi, không khéo lại làm phiền  Thương tiên sinh.”

Thương Dục Thiên nghiền ngẫm, “Cô như thế lại nghĩ là anh ta sẽ quấy rầy tôi.”

“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ những người có thân phận không tầm thường như Thương tiên sinh sẽ không muốn bị người khác phát hiện. Nếu bình thường thì Hoắc Anh Tuấn có thể kết giao với Thương tiên sinh, nhưng nếu làm không tốt, thì ông nghĩ chúng tôi đang cố ý tiếp cận ông.” Khương Tuyết Nhu thẳng thắn nói ra sự băn khoăn của mình.

“Cô nói đúng.” Thương Dục Thiên gật đầu, sâu trong mắt lóe ra đắc ý, “Nhưng vừa rồi tôi đã hứa chấp nhận điều kiện của cô, cô không cần tôi đáp ứng điều kiện đó sao?

“Người như Thương tiên sinh đây, không cần thiết phải làm vậy, muốn chơi xấu thì chơi xấu tôi không thể đòi hỏi, hứa hẹn cũng vô ích, Thương tiên sinh, tạm biệt.”

Bình Luận (0)
Comment