Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1746

Chương 1746

Khương Kiều Nhân mạnh miệng, chẳng qua cô ta vẫn không dám ở lại lâu hơn, cô ta muốn xem Khương Tuyết Nhu nói có đúng không.

“Lương Tổng, chúng ta đi thôi, tôi đưa anh đi xuống xem.” Khương Kiều Nhân đưa mắt ra hiệu với Lương Duy Phong.

Lương Duy Phong gật đầu, nhưng lúc anh ta đến trước mặt Khương Tuyết Nhu thì dừng lại, cười như không cười nói: “Vợ ơi, chỉ cần em quay về giường của tôi thì tôi có thể cam đoan hai đứa bé kia sẽ không sao cả, dù sao tôi cũng nhìn bọn nó lớn lên mà.”

Hai mắt Khương Tuyết Nhu lạnh lẽo.

Anh ta dám dùng hai đứa bé uy hiếp cô.

“Lương Duy Phong, có phải mày không muốn cút đúng không, có cần tao dạy mày cút đi không.” Hoắc Anh Tuấn đá mạnh vào đầu gối của Lương Duy Phong, Lương Duy Phong không kịp đề phòng nên lập tức ngã xuống đất.

Hoắc Anh Tuấn nhân cơ hội đá lên lưng anh ta, Lương Duy Phong đau đớn nằm dưới đất.

“Phụt.”

Khương Tuyết Nhu buồn cười ra tiếng.

“Hoắc Anh Tuấn, mày. . . .” Lương Duy Phong chỉ cảm thấy mất mặt, cảm giác xấu hổ làm cho lửa giận bốc lên.

Anh ta đứng lên muốn đánh trả, Hoắc Anh Tuấn lấy ra một xấp tiền ném lên mặt anh ta: “Thật ngại quá, vừa rồi chân đột nhiên bị chuột rút, coi như ít tiền này là bồi thường.”

“Xin lỗi nha Lương Tổng.” Khương Tuyết Nhu cười trên nỗi đau của người khác: “Có lẽ anh ấy nghe anh dùng đứa bé uy hiếp tôi, cho nên tức giận đến chân bị chuột rút.”

“Tuyết Nhu, em vẫn là người hiểu anh nhất.” Hoắc Anh Tuấn lắc lắc hai chân, cười như không cười: “Lương Tổng, anh mau đi đi, nếu không thì tôi sợ lời nói của anh làm cho tôi bị chuột rút, tôi lại mất khống chế.”

“Được, nếu tao là mày thì sẽ biết điều một chút, chẳng qua tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Đáy mắt Lương Duy Phong lóe lên ý lạnh, quay người rời đi cùng Khương Kiều Nhân.

Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng của anh ta, Lương Duy Phong chịu nhục nhã như vậy còn phải nhịn xuống, thủ đoạn không hề tầm thường, có lẽ người này là một phiền phức lớn đây.

“Tuyết Nhu, hôm nay em đi đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô, kéo khẩu trang che mặt cô xuống.

Anh nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn sưng phồng lên, thậm chí còn có dấu mấy ngón tay, con ngươi Hoắc Anh Tuấn tràn đầy tàn nhẫn.

“Mẹ em đánh sao?”

Anh không thể tin được mẹ của cô thật sự còn sống.

“. . . Ừ.” Khương Tuyết Nhu không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn khó chịu gật đầu: “Em cũng không ngờ, em vẫn nghĩ mẹ em chết rồi, kết quả lần đầu tiên gặp nhau, bà ta đón hỏi em bằng hai cái tát.”

Trước đó cô có thể khống chế cảm xúc, nhưng anh là người mình yêu, bây giờ  hốc mắt của cô không nhịn được đỏ lên.

Hoắc Anh Tuấn đau lòng ôm chặt cô: “Tuyết Nhu, không cần người mẹ như vậy cũng được.”

“Không phải, lúc đầu em cũng nghĩ giống như anh, sau khi em và cha nói chuyện thì em lại cảm thấy chắc chắn Khương Kiều Nhân đã giở trò, vừa rồi em nhìn thấy phản ứng của Khương Kiều Nhân rất kỳ lạ, em không biết cô ta làm gì nhưng không hề sợ hãi.” Khương Tuyết Nhu có chút mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment