Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1946

Chương 1946

Mạnh phu nhân gào lên, “Anh điên rồi, Con bé là con gái ruột của chúng ta, anh không thể không quan tâm.”

Mạnh Tử Hàm cả người run lên, “Cha, làm ơn cứu con, con không muốn chết.”

“Tử Hàm, nếu hôm nay cha vì con mà thỏa hiệp, sau này Tống Nguyên sẽ dọn dẹp sạch sẽ cả ba người nhà chúng ta.” Mạnh Quốc Xuyên bất lực thở dài, “Hoắc Anh Tuấn, chỉ cần anh buông tha cho con bé, tôi có thể giao cho anh 2000 ức, tôi cam đoan là Hoắc gia của các anh sẽ không cần phải lo lắng nữa.”

“Ôi, ngài thật là cố ý tốt sao, tôi phải tin ngài, vậy ai biết sau này ngài sẽ làm gì tôi.” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn Mạnh Tử Hàm cười nhẹ, “Mạnh tiểu thư, không phải cô vừa nói hãy để tôi làm con chó của cô sao.”

“Tôi… tôi nói đùa.” Mạnh Tử Hàm sợ tới mức hai chân run lên, “Chỉ cần anh bỏ súng xuống, tôi có thể kết hôn với anh, hiện tại chúng ta có thể kết hôn, mà lại… Tôi nhắc nhở anh, đừng quên con trai vẫn đang ở trong tay chúng tôi.”

“Cô có chắc con trai của tôi vẫn ở trong tay cô không?” Hoắc Anh Tuấn tinh nghịch hỏi, “Vậy thì đưa nó ra ngoài xem thử đi.”

Mạnh phu nhân vội vàng hướng về phía thị vệ đang đứng bên cạnh hô hoán lên: “Đưa người lại đây.”

Sau khi thị vệ rời đi, chẳng những không có xuất hiện, ngược lại không lâu sau đó lại có tiếng súng từ sân sau truyền đến. Ngay sau đó một nhóm người mặc quân phục màu xanh lam từ sân sau chạy tới và lập tức bao vây tất cả những người trong sảnh tiệc. Một sĩ quan khoảng bốn mươi tuổi từ bên trong bước tới, anh cầm bộ đàm nói: “Người bên trong nghe đây, mau bỏ súng xuống, các người đã bị bao vây rồi, hiện tại xung quanh đây đều là những tay súng bắn tỉa, đừng hành động hấp tấp, nếu không sẽ giết các người bất luận có tội hay không?”

Khách trong nhà hàng lập tức hoảng sợ, không chỉ có thực khách, mà ngay cả thị vệ do Điền Phong đưa tới cũng không biết phải làm sao.

Mạnh Quốc Xuyên cả người kinh ngạc, nhóm người này làm sao có thể xông vào đây được? Rõ ràng là người của ông đã bao vây quanh biệt thự từ trong ra ngoài, ” Mọi người đừng hoảng sợ.”

“Các người là ai, không được nhúc nhích.” Điền Phong hốt hoảng một phát bắt lấy Tống Dung Đức, “Các người bỏ súng xuống, nếu không…”

Giọng nói vừa dứt, một viên đạn xẹt qua đầu, Điền Phong trợn to hai mắt, “rầm” ngã nhào xuống đất.

“Có tay súng bắn tỉa.”

Có người nào đó hét lên.

Nhưng đã quá muộn, trong phút chốc, tất cả thị vệ trong sảnh tiệc đều bị giết sạch.

“Tôi đã nói, đừng hành động hấp tấp.” Người sĩ quan cầm bộ đàm nói thêm lần nữa, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức không dám xông ra ngoài.

Ngay cả Lương Duy Phong, người của Mạnh gia và những người khác đều run lên bần bật, rõ ràng sự đột ngột này khiến họ mất cảnh giác.

Thậm chí, cho tới bây giờ họ cũng không hình dung ra, cục diện ở Kinh Đô vốn đã nằm trong tay bọn họ, vì sao đột nhiên mọi thứ lại thay đổi như vậy.

Sau khi sĩ quan đứng trên lầu hai đi xuống, anh ấy quỳ xuống trước mặt Tống Nguyên, “Tổng thống, theo chỉ thị của ngài, tất cả những người bên ngoài đã được thu dọn sạch sẽ, người giám sát ở cổng Tống gia cũng đã bị bắt. Hiện tại toàn bộ căn biệt thự đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.”

“Làm tốt lắm, đứng lên đi.” Tống Nguyên chậm rãi gật đầu, một đôi mắt thâm thúy quét qua đám người trong bữa tiệc.

Bình Luận (0)
Comment