Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1989

Chương 1989

Những chuyện này khiến Tống Dung Đức buồn bực không thể giải thích được, “Mẹ, đứa nhỏ sinh rồi, làm sao có thể ly hôn, thật không tốt cho đứa trẻ.”

“Này, con nghĩ như vậy nhưng người khác không nhất thiết nghĩ như vậy.” Chung Nghệ Vi chế nhạo châm chọc.

Người kia mà bà nói đương nhiên là Lâm Minh Kiều.

Tống Dung Đức lầm bầm: “Con sẽ thuyết phục cô ấy.”

Nguyễn Nhan và Khương Tuyết Nhu liếc nhìn nhau một cái.

Hai người đều rất khó chịu với Tống Dung Đức, nhưng người nhà họ Tống vẫn ở đó, người nhà họ Tống cũng đánh rồi, mắng thì cũng mắng rồi, hai người họ tốt nhất là không nên xen vào.

Bây giờ chỉ có thể chờ Lâm Minh Kiều sinh đứa nhỏ rồi mới nói tiếp.

Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng bên trong cũng yên tĩnh trở lại

Không lâu sau, y tá quấn một đứa bé đi ra ngoài, biết được thân phận người bên ngoài không tầm thường, y tá cười híp mắt nói: “Thưa phu nhân, chúc mừng, Tống Thiếu phu nhân sinh một vị tiểu thiên kim, rất khỏe mạnh, năm cân sáu.”( 5 cân 6 bằng 2,8kg)

“Cảm ơn nhiều.” Chung Nghệ Vi đưa một phong bì đỏ, nhanh chóng nhận lấy đứa bé.

Tống Dung Đức cũng tràn ngập mong chờ, bước tới, tiểu thiên kim của anh ấy từ trong bụng ra tới nhăn nhúm, giống như một con khỉ nhỏ, “Đây … đây là con của tôi sao? Dáng dấp tôi đẹp mắt như thế này, đứa bé sao lại như vậy…”

“Im miệng.”

Người của Tống gia đều hướng về phía anh ấy mà cảnh cáo.

Đại khái đều biết rằng trong miệng anh ấy không có một lời tốt đẹp nào.

Tống Dung Đức bị giáo huấn làm cho tức giận, Chung Nghệ Vi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Đứa bé mới sinh ra đều như vậy, từ từ lớn lên thì sẽ khác, hơn nữa đôi mắt nhỏ mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn thật xinh đẹp, Tống gia không có gen xấu.”

“Không sai.” Tống Vương Quý cũng gật đầu hỏi: “Mẹ đứa bé xảy ra chuyện gì sao, sao còn chưa đi ra?

“Phía dưới bị rách, bác sĩ đang khâu lại vết thương.” Y tá cười nói: “Xin lỗi, giao đứa nhỏ cho tôi, tôi phải tắm cho em bé.”

“Tôi đi cùng cô, Dung Đức, con ở đây canh giữ cho mẹ.” Chung Nghệ Vi đi theo y tá rời đi.

Sau khi rời đi không bao lâu, Quý Tử Uyên đi tới, anh tuấn khôi ngô tuấn tú mặc áo choàng trắng.

Ánh mắt đen kịt của anh liếc nhìn những người có mặt, ánh mắt dừng lại thêm vài giây trên người phụ nữ bên cạnh Khương Tuyết Nhu.

Nguyễn Nhan nhíu mày, trong tiềm thức lùi về phía sau Khương Tuyết Nhu vài bước.

Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, cười gật đầu với Quý Tử Uyên.

Quý Tử Uyên nhướng mày, đi tới chỗ Tống Dung Đức, vỗ vỗ bờ vai anh ấy, “Chúc mừng.”

Tống Dung Đức hơi ngẩn ra, sau khi nghe xong giọng nói của Quý Tử Uyên, cười nói: “Tử Uyên, anh đến muộn, không thấy con gái tôi, vừa mới sinh ra, bây giờ y tá đưa con bé đi tắm. Tôi không thể tin được bây giờ tôi đã được làm cha.”

Bình Luận (0)
Comment