Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 205



Hoắc Anh Tuấn hai tay đút túi quần, bước vào trong phòng bếp.



Khương Tuyết Nhu hôm nay mặc một bộ trang phục công sở rất chuyên nghiệp, rõ ràng cả người toát ra khí chất mạnh mẽ.

Nhưng giờ phút này, cô lại mặc tạp dề nấu cho anh một phần hoành thánh.

Ánh đèn bếp ấm áp chiếu trên đầu cô, thực sự khiến anh có cảm giác muốn chinh phục được cô.



Anh đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, đầu gác ở trên đỉnh đầu cô: “Nấu nhiều một chút, có xíu này anh ăn không đủ no”.



“Em sẽ nấu thật ngon cho anh” Khương Tuyết Nhu khuỷu tay huých vào ngực anh: “Muốn ăn, anh tự đi thái hành đi.




Hoắc Anh Tuấn như nghe được điều gì kỳ quái: “Em cũng dám ra lệnh cho anh?”

Khương Tuyết Nhu rũ mắt nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho anh.



"Em làm gì vậy?” “Trong này có một ngàn năm trăm tỷ, là tiền phí kiện lúc trước em còn nợ anh.



Khương Tuyết Nhu còn chưa nói xong liền cảm giác một luồng không khí lạnh lẽo tràn ngập xung quanh.

Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn giống như kết một tầng bằng, có thể đem cơn ớn lạnh khiến người khác tổn thương.



Ý em là gì?” Hoắc Anh Tuấn dùng hai tay kẹp lấy tấm thẻ, đáy mắt toát ra vẻ mỉa mai: “Hôm nay vừa bước lên vị trí chủ tịch, có tiền rồi, liền muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?”

Hắn nói xong, mạnh mẽ dùng sức bẻ gãy tấm thẻ ngân hàng: “Em đừng nằm mơ nữa.

Em đã ký tên rồi, mặc kệ cả đời này thân phận của em có là gì, em đều sẽ phải ở bên cạnh anh”.



“Em có thể chờ ta nói xong hay không?" Khương Tuyết Nhu nhìn tấm thẻ bị bẻ gãy, tức giận dậm chân: “Em muốn trả hết tiền cho anh, sau đó dùng thân phận bình đẳng để ở bên cạnh anh.

Em không muốn là người phụ nữ vì nợ ở bên anh, mà là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.



"Anh vẫn chưa hiểu ý em là gì?” Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nhíu mày, không hiểu.



Khương Tuyết Nhu thở sâu: “Cho tới nay bởi vì anh giúp em thưa kiện, chúng ta lại ký bản thỏa thuận kia, khiến mỗi lần ở trước mặt anh em đều cảm thấy em như kém một bậc.

Em giống nhân tình của anh, giống người hầu của anh.

Em luôn luôn phải rất cẩn thận, không thể đắc tội với anh”

“Em rất không thích cảm giác này.


Hai người ở bên nhau, em hy vọng chúng ta có thể giống như một cặp đôi bình thường khi yêu”

“Có khi nào anh coi em là người hầu chứ? Những lần em đắc tội với anh còn ít sao?” Hoắc Anh Tuấn trừng mắt nhìn cô, thực sự không hiểu được tâm tư của phụ nữ: “Em muốn đem tiền trả anh, không nấu cơm cho anh nữa đúng không?”

Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bất lực: “Anh muốn em phải nói rõ ràng từng chút một nữa sao? Em muốn dùng số tiền này để anh hủy bỏ bản thỏa thuận lúc trước đi.

Sau này, em sẽ làm bạn gái chính thức của anh.

Em muốn nấu cơm thì nấu, không muốn thì không nấu.

Em muốn tức giận sẽ tức giận, muốn cãi nhau sẽ cãi nhau, không phải ngại ngần gì nữa.



Hoắc Anh Tuấn nổi giận, khuôn ngực phập phồng, thiếu chút nữa muốn ném cô vào chảo dầu.



Cô bỗng nhiên nhào tới hôn lên môi anh, sau đó ôm lấy cổ anh, nghiêm túc nói:

“Anh Tuấn, em không biết anh trước kia có từng có bao nhiêu bạn gái, nhưng bình thường một cặp đôi hẹn hò đều là như thế này.

Anh là thùng rác để em xả giận, cũng là mật ngọt làm em yên lòng.

Em yêu anh, em muốn một cảm giác bình đẳng trong tình yêu”

Lời nói từ miệng cô giống như một ngọt.



Cơn tức giận của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên không thể thoát ra được nữa.

Anh nhìn thật kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, do dự một chút rồi nói:

“Bản thỏa thuận có thể xé bỏ, nhưng tiền thì không cần trả cho anh.

Em là người phụ nữ của anh, giúp em thưa kiện mà còn thu phí, vậy thì anh còn là loại đàn ông gì chứ?”

“Nhưng.


.

.



“Đừng nói nữa.

Em mà nói thêm một câu nữa, để xem anh dạy dỗ em thế nào” Hoắc Anh Tuấn nói xong liền tét vào mông cô một cái.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tuyết Nhu tức khắc xấu hổ đến đỏ bừng, cô tức giận dẫm vào chân anh: “Đồ lưu manh”

“Sao anh lại là lưu manh? Vừa rồi em còn nói muốn giống một cặp đôi bình thường.

Các cặp đôi bình thường đều như vậy.

” Hoắc Anh Tuấn nhếch môi, cười một cách xấu xa.



Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, bỗng nhiên hụt hẫng trừng mắt liếc xéo anh một cái: “Anh cũng am hiểu quá nhỉ.

Như vậy chắc hẳn.

trước kia cũng có không ít kinh nghiệm yêu đương rồi”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn chợt cứng đờ, rũ mắt quay mặt đi: “Em đừng có nghĩ quá nhiều”


.



Bình Luận (0)
Comment