Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 238



Rõ ràng anh mới vừa sấy tóc xong, sợi tóc xốc xếch, nhưng phối hợp với dung nhan tuấn mỹ của anh, cả người trên dưới đều tản ra một luồng khí mê người không thể kiềm chế được.


Cô ngước đầu lên, mê luyến nhìn chăm chú vào anh.

Lúc này cô thật rất muốn rất muốn cảm ơn Lâm Minh Kiều một chút.

Là trời xui đất khiến khiến cô đem người đàn ông này đưa đến bên cạnh mình.

Anh lần lượt trợ giúp mình.


Cũng là anh, để cho mình dũng cảm đi tới hôm nay.


Tối nay, anh vì cô mà mua “Vương hậu chi tâm”, để cho cô trở thành người phụ nữ được toàn bộ thành phố Thanh Đồng này ngưỡng mộ.


Cô cũng chỉ là người bình thường, cũng có lòng hư vinh, sẽ tùy tiện cảm động.


"Anh Tuấn.

" Khương Tuyết Nhu chồm người lên lên ôm cổ anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp lóe lên vẻ ngượng ngùng: "Chúng ta hay là...!Thử một chút đi."
Cô quyết định, bất kể tương lai nhà họ Hoắc có thể sẽ không tiếp nhận cô, cô cũng muốn đem thứ quý báu nhất của cuộc đời mình giao cho người đàn ông này.


Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.


Mấy ngày nay cô đối với những chuyện kia cũng mang lòng chống cự, anh cũng không có tiến hơn một | bước, làm sao mà hôm nay lại đột nhiên...!
Chẳng lẽ là bởi vì cô đã biết thân phận của mình? "Tại sao?" Anh ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, thật giống như đem cô nhìn thấu.

Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Khương Tuyết Nhu lại bị một tầng thẹn thùng bao phủ, không chú ý tới sự khác thường của hắn, chẳng qua là đem khuôn mặt nhỏ nhắn chui vào trong lồng ngực của anh: "Bởi vì thích anh, cho tới bây giờ chưa bao giờ em chắc chắn tâm ý của mình như giờ khắc này”

Hoắc Anh Tuấn ánh mắt am hiểu vuốt ve đỉnh đầu có mái tóc dài mềm mại.

| Đối với đáp án này anh không hài lòng lắm, bên người anh có quá nhiều người phụ nữ sau khi biết được thân phận của anh liền cố hết sức mà nhào vào.


"Làm sao, anh không...!Muốn sao?" Khương Tuyết Nhu thấy anh chậm chạp không nói lời nào, cũng không động đậy, có chút khó chịu.


Dù sao lần trước cô cũng chủ động qua một lần, cũng bị anh hung hăng làm nhục: "Anh đừng hiểu lầm, một là em không quyến rũ anh, hai là em không cưỡng bách anh, anh không muốn làm cũng được..."
Cô đẩy anh ra, muốn ngồi dậy, nhưng thân thể Hoắc Anh Tuấn không có một chút nhúc nhích nào.

|
"Nếu em đã chủ động như vậy, vậy tôi liền miễn cưỡng đón nhận." Hoắc Anh Tuấn giọng khàn khàn đem hai cánh tay cô đè xuống giường.


Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh, não nề: "Anh không cần miễn cưỡng, em lại không ép anh, em còn không lạ gì...".


Lời còn chưa nói hết, Hoắc Anh Tuấn hôn xuống chặn lời cô lại, hai tay ôm lấy cô nhích về phía đầu giường, sau đó đè lên.


Trong nháy mắt đó, suy nghĩ anh đã minh bạch, bất kể cô nghĩ như thế nào, anh cũng nhất định muốn người phụ nữ này.



Hơn nữa từ rất sớm trước kia cô liền muốn leo lên giường của mình, cô yêu mình là điều căn bản không thể nghi ngờ gì nữa.


Chẳng qua là mười phút sau, khi trong phòng đều là tiếng khóc của người phụ nữ mềm mại yêu kiều, anh liền thở hổn hển đập cửa phòng tắm đi tắm lần nữa.


Khương Tuyết Nhu ủy khuất chu mỏ một cái, cô mặc dù đã sớm biết loại chuyện đó rất đau, nhưng cũng không nghĩ tới lại đau đến như vậy.


Cuối cùng anh chẳng những không thành công, sống lưng đều bị cô cào ra rất nhiều máu.

Hai mươi phút sau Hoắc Anh Tuấn nghiêm mặt từ phòng tắm đi ra.


Khương Tuyết Nhu sợ hắn nổi giận, ủy khuất bĩu môi: "Cái này không thể trách em, là vì của anh to lớn quá.."
Hoắc Anh Tuấn lời còn mắc kẹt ở cổ họng nhất thời không phát ra được, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, tức giận đem cô ôm vào trong ngực, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn một cái: "Em nói em yếu ớt như vậy, lần trước còn dám cho tôi uống loại đồ này."
- ----------------------


Bình Luận (0)
Comment