Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 258



"Em xong chưa" Giang Quý Dương nổi giận.


"Cô ta không bị gì cả đúng không" Lâm Minh Kiều coi như là cái gì cũng biết, "Quý Dương, lời tôi nói là nghiêm túc, anh sau này không nên tới tìm tôi nữa, chúng ta chính thức chia tay"
"Em đủ rồi, muốn ồn ào cũng có chừng mực"
"Kết thúc đi.

Trong mắt của anh vĩnh viễn cũng chỉ có Tân Giai Linh, không sai, Tân Giai Linh xảy ra chuyện anh có thể đi, nhưng anh hoàn toàn có thể đem người một nhà chúng tôi ném ở sau ót, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, hôm nay đối với chúng ta mà nói là một ngày trọng đại, anh căn bản không để ở trong lòng, sau này tôi sẽ không có mong đợi đối với anh nữa, cũng sẽ không có trông cậy vào, cứ như vậy đi, hy vọng chúng ta cũng không cần gặp mặt nhau nữa"
Lâm Minh Kiều sau khi trực tiếp cúp điện thoại, bụm mặt khóc rống lên.


Sau khi khóc xong, cô đem số điện thoại của Giang Quý Dương với Tân Giai Linh xóa toàn bộ.


Cô bị hai người hành hạ quá mệt mỏi rồi, sau này sẽ không có mong đợi, hy vọng, cũng sẽ không đau.


Lúc này cô rất muốn tìm một người để cùng cô uống rượu, bày tỏ hết.


Cô vốn định gọi cho Khương Tuyết Nhu, nhưng nghĩ tới Khương Tuyết Nhu bây giờ cũng không tự do, dứt khoát tự một mình lái xe đi tới quầy rượu.


Các quầy rượu ở thành phố Thành Đông đều ở trên một con đường.


Các con em quý tộc ở thành phố Thành Đông này đều đến những quán rượu ở đây để mà tiêu tiền.


Đêm khuya mười một giờ, Hạ Văn Trì cùng Hoắc Anh Tuấn hai người bao hết trên lầu hai.


Hôm nay sau bữa cơm chiều, Hoắc Anh Tuấn không nghĩ trở về biệt thự, Hạ Văn Trì không thể làm gì khác hơn là lại cùng với anh tới quầy rượu tiêu khiển, nhưng mà tối nay Hoắc Anh.


Tuấn uống không nhiều, đại khái là chán ghét trạng thái mình uống say.


"Lão Hoắc, năm nay cậu sẽ trở lại Kinh Đô ăn tết sao, nếu như không trở về, ông nội tôi bảo cậu tới nhà tôi đi” Hạ Văn Trì vừa đi vừa nói, lúc đi xuống lướt mắt qua một chút, bỗng nhiên nhìn thấy quầy bar bên cạnh có một người phụ nữ, mặc áo choàng màu vàng lợt làn da trắng nõn nà, mái tóc dài lượn sóng cuốn ở ngang đầu vai, lập thể ngũ quan vô cùng tinh xảo, giống như con lại vậy.


Nhưng mà cô ấy lúc này tựa đã hoàn toàn uống say, bên cạnh có hai người đàn ông một mực đang lôi lôi kéo kéo cô ta.


"Đó không phải là Lâm Minh Kiều sao, làm sao một người như vậy lại ở nơi này uống rượu." Hạ Văn Trì cùng với Lâm Minh Kiều có chơi qua mấy lần, đối với cô ấy ấn tượng cũng không tệ lắm, cô gái nhỏ này tính cách sáng sủa, cũng không nhu mì làm bộ.


Hoắc Anh Tuấn tùy ý nhìn sang, anh nhận ra người này chính là bạn tốt của Khương Tuyết Nhu.


Anh xoa xoa hàng lông mày, nếu như bạn cố xảy ra chuyện, Khương Tuyết Nhu nhất định sẽ lo lắng: "Đi đem kia hai người đàn ông đó xử lý đi."
Hạ Văn Trì lập tức đi tới, bắt lại Lâm Minh Kiều đang trên lưng con kia heo mập kia.


"Mày tự tìm cái chết...!Hạ thiếu gia" Người đàn ông này nhìn thấy rõ ràng anh ta liền bị dọa sợ ngẩn ngơ ra.



"Lập tức cút cho tao! Đây là bạn tạo, sau này ai dám đụng cô ấy, ông đây sẽ giết chết người đó." Hạ Văn Trì cảnh cáo một cước đá văng tên mập đó.


Hai người đàn ông lập tức lui lại, người nào lại không biết khu vực quầy rượu là thiên hạ của Hạ Văn Trì, dám trêu anh ta, đó không phải là muốn chết sao.


" Minh Kiều đi thôi! Tôi đưa cô về nhà" Hạ Văn Trì một cái đỡ Lâm Minh Kiều lên.


Lâm Minh Kiều bị anh khiêng dậy, lảo đảo lắc lư, say đến mức đường cũng đi không vững, trong miệng vẫn còn ở rêu rao: "Tôi không trở về nhà, tôi còn phải uống nữa, chia tay vui vẻ, chúc anh vui vẻ, vẫy tay từ biệt kiếp sau mới có thể cùng nhau gặp lại..."
Hạ Văn Trì nhức đầu đem cô đỡ lên xe, buồn rầu: "Người phụ nữ này nhất định là thất tình rồi, uống biết bao nhiêu rượu"
"Cậu ngồi phía sau." Hoắc Anh Tuấn trực tiếp ngồi lên kế bên người lái, Hạ Văn Trì bất đắc dĩ chỉ có thể cùng Lâm Minh Kiều ngồi ở phía sau.


Hạ Văn Trì đáng thương vừa ngồi lên xe, liền bị Lâm Minh Kiều nhéo cổ áo mắng: "Giang Quý Dương, cái tên tiện nhân này, cái tên ngu đần này, bà đây yêu anh tám năm, nhưng trong mắt anh cũng chỉ có Tân Giai Linh, anh mù mắt rồi sao"


Bình Luận (0)
Comment