Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 265

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mọi người đều lo lắng, vội vàng kêu bác sĩ đi vào.

Bác sĩ mắng: "Bệnh nhân mới vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, các người lại đây kích thích anh ta, muốn anh ta chết sao!"
Mọi người lập tức không nói, ngay cả Lượng phu nhân cũng ngượng ngùng ngậm chặt miệng.

Lương Duy Phong không bao lâu liền mệt ngủ, Lương phu nhân lần nữa đem bán hận trừng trừng hướng về Khương Tuyết Nhu.


Khương Tuyết Nhu lông mi thật dài cuối mặt thấp: "Bác gái, bác chỉ mắng nữa, cháu sẽ báo đáp anh ấy, từ nay về sau, cháu sẽ chăm sóc thân thể anh ấy, coi như sau khi bình phục, cháu cũng sẽ chăm sóc cuộc sống ăn uống của anh ấy, cho đến khi anh ấy tìm được vợ mới ngưng 
"Kia lỡ như nếu như nó tìm không được vợ thì sao?"
"Sẽ không".

Lương phu nhân cười nhạt, "Ai nguyện ý gả cho một người đàn ông không hoàn chỉnh chứ, chỉ cần một trái thận khác có vấn đề, thì không thể đảm bảo được tương lại phía trước, ngoài ra...!Còn không biết, vã lại, trên thế giới này chỉ sợ cũng không người đàn ông nào nguyện ý ở đó chờ cô đi." Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47 !
Khương Tuyết Nhu trầm mặc ước chừng mấy phút, mới chậm rãi khàn khàn mở miệng: "Được, cháu đáp ứng cùng anh ấy đính hôn"
Trong quán cà phê.

Lâm Minh Kiều thời điểm nghe được cái tin tức này thiếu chút nữa làm đổ cà phê, "Cậu điên rồi, dùng cả đời để báo đáp anh ta."
"Tớ quả thật đã thiếu anh ta quá nhiều.


Khương Tuyết Nhu bưng cà phê nhấp một miếng, rất khổ: "Hơn nữa hình của chúng tớ bây giờ đã truyền khắp nơi, mọi người đều cho rằng tớ cùng anh ấy có quan hệ mập mờ, lần này anh ấy lại dùng một trái thận tới cứu tớ một mạng."

"Cũng không phải đột nhiên, năm ngoái ở Kinh Đô có tập đoàn Âu Lam Phương có mời tớ qua đảm nhiệm một vị trí quản lý trong tập đoàn, chỉ là do tớ một mực không bỏ được Giang Quý Dương, nên đành phải khước từ, tháng trước tập đoàn lại mời tớ, ngày hôm qua tớ đã đồng ý"
Lâm Minh Kiều phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Khi ở thành phố Thành Đông, trong đầu luôn là suy nghĩ đến Giang Quý Dương, tớ muốn đi ra bên ngoài nhìn một chút, thời gian dài, đoạn cảm tình kia cũng sẽ từ từ buông xuống.

"Cũng tốt" Khương Tuyết Nhu đột nhiên trong lòng càng vô vọng, ngay cả bằng hữu duy nhất cũng phải rời đi: "Tớ có thể sang năm đợi tập đoàn Hồng Nhân phát triển cũng sẽ đi Kinh Đô một chuyến, cái chết của mẹ tớ.

Tớ muốn đi điều tra một chút."
"Nói đúng ha, bố cậu cũng là người Kinh Đô, tớ chờ cậu tới ha".

Buổi tối, thời điểm Khương Tuyết Nhu sửa sang lại hành lý, mở ra hộp trang sức, đột nhiên phát hiện bên trong đặt "Vương hậu chi tâm".

Lúc ấy cô thu đồ vội vàng, quên kiểm tra cẩn thận, lại mang nó đi ra ngoài.


Đồ quý trọng như vậy, cô cũng không thể tiếp tục cầm.

Hôm sau, cô lái xe lại đi đến căn biệt thự bên kia một chuyến, đè lên chuông cửa, nửa ngày cũng không ai trả lời.

"Cô chớ có ấn, chủ nhà này đã rời khỏi thành phố Thành Đông." Một tên đàn ông mặc tây trang màu đen xuất hiện ở sau lưng cô.

"Anh là.."
"Tôi là bên môi giới bất động sản, tôi tới căn biệt thự bên này để chụp mấy tấm ảnh đăng lên mạng bán." Người đàn ông cười nói: "Ông chủ trước bảo là muốn xử lý biệt thự này với giá thấp, nơi này khu vực tốt lên hình cũng không tệ, tôi nghĩ là rất nhanh là có thể bán đi."


Bình Luận (0)
Comment