Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 280



"Được rồi, Tuyết Nhu là đứa con gái tôi thiếu nợ đã hơn hai mươi năm, đây là nhà của tôi, cũng là nhà của nó, nó muốn ở bao lâu cũng được, hai mẹ con hai người nếu cảm thấy bất mãn.

thì dọn ra ngoài." Diệp Gia Thanh đáp lại không chút lưu tình mặt.

Vệ Phương Nghi sắc mặt trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, cuối cùng hung ác trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái liền đi: "Được, nếu như hôn sự của Diệp Minh Ngọc có biến, nó cũng không xong với tôi đâu."
Nói xong, bà ta liền giận đùng đùng bỏ đi.


"Bố, con không có quyến rũ Hoắc thiếu gia" Khương Tuyết Nhu nói nghiêm túc, người khác cô không quan tâm, nhưng nếu như Diệp Gia Thanh cũng tin chuyện này, vậy cô đối với người bố này cũng không còn chút mong đợi gì.

Diệp Gia Thanh thở dài: "Bố tin tưởng con, hẳn là Hoắc thiếu gia đã hiểu lầm con là con gái riêng, cậu ta đặc biệt thống hận những người như thế này"
Khương Tuyết Nhu có chút mờ mịt, Diệp Gia Thanh giải thích cho cô: "Đại thiếu gia thật ra thì cũng thật đáng thương, mẹ cậu ta là Hoắc Nhã Lam là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, cho nên cô ấy mới có thể từ thân phận một cô gái bộc lộ tài năng thừa kế tập đoàn Hoắc thị, năm đó Kinh Đô rất nhiều người muốn cưới Hoắc Nhã Lam, nhưng cô lại bị Lục Minh Anh dùng thủ đoạn bất chánh đoạt lấy, không bao lâu mang thai không thể không kết hôn"
Khương Tuyết Nhu chợt ngẩn ra, không trách khi cô chuốc thuốc cho Hoắc Anh Tuấn anh lại tức giận như vậy, là bởi vì anh đã ra đời cũng là bởi vì loại phương thức này cho nên mới đặc biệt kiêng kỵ?
Diệp Gia Thanh nói tiếp: "Cho nên đại thiếu gia khi ra đời là không được Hoắc Nhã Lam yêu thương, thậm chí Hoắc Nhã Lam vô cùng chán ghé, sau đó không bao lâu Hoắc Nhã Lam cùng Lục Minh Anh ly hôn, cùng người yêu cũ tái hợp lại kết hôn, lại sinh ra một đứa con trai khác là Hoắc Phong Lang"
"Thì ra...!Anh từ nhỏ đã đáng thương như vậy...!" Khương Tuyết Nhu lẩm bẩm, trong lòng phức tạp khó chịu.

"Đúng vậy, Lục Minh Anh sau khi ly dị mỗi ngày đều say rượu, Hoắc Nhã Lam lại có gia đình mới, đối với Hoắc Phong Lang lại là dùng mọi cách để thương yêu, nhưng ở trong mắt Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Phong Lang với bố cậu ta đều là người thứ ba, bởi vì bọn họ đã phá hư gia đình của cậu ta, cho nên cậu ta cũng ghét con".

Diệp Gia Thanh thương cảm sờ đầu cô một cái: "Tuyết Nhu, thật xin lỗi, tha thứ bố, đã để cho con phải chịu ủy khuất...!"
"Bố, không liên quan đến chuyện của bố"

Nguyên nhân là cô, là Hoắc Anh Tuấn hận cô.

"Bố, con muốn trước hết hay là con dọn ra ngoài đi, nếu không dì với Minh Ngọc nhất định sẽ làm loạn" Khương Tuyết Nhu vốn là muốn ở lại để đổi diện với Vệ Phương Nghi, nhưng cô thật không nghĩ đến, thật không chịu được hình ảnh người mình yêu suốt ngày cứ tình cảm với em gái của mình ngay trước mặt mình.

"Không được, con thật vất vả mới trở lại, bố dĩ nhiên phải đem con đặt ở dưới mắt ngay bên người" Diệp Gia Thanh e sợ là nếu cho cô dọn ra ngoài thì cô sẽ lo lắng có phải mình không đủ thương cô, liền vội vàng nói: "Đây là nhà riêng của chúng ta, đại thiếu gia nếu như không thích, ghê gớm lắm thì mình bất hòa với nhà họ Hoắc, coi như không có cuộc hôn nhân này"
Khương Tuyết Nhu trong lòng cảm động ấm áp, có một người bố tín nhiệm mình vô điều kiện như thế này, thật tốt.

Sáng hôm sau.

Khương Tuyết Nhu biết mình không được yêu thích, cô cố ý gây thật sớm rửa mặt xong đi đến công ty, lúc chuẩn bị ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Diệp Minh Ngọc kéo tay Hoắc Anh Tuấn cùng nhau đi từ phía ánh mặt trời đi tới, hai người đẹp trai đẹp gái, tựa như tiên đồng ngọc nữ vậy.

Cô chỉ cảm thấy ánh mắt mình đau nhói, thì ra hai người đã thân mật đến nỗi ngay cả bữa ăn sáng đều phải cùng nhau ăn.


Cô cúi đầu nhanh chóng đi đến chỗ tài xế đậu xe.

"Đứng lại, Khương tiểu thư tối hôm qua trải qua một phen dạy dỗ, dường như một chút lễ phép cũng chưa hiểu ra" Hoắc Anh Tuấn gọi cô lại, gương mặt tuấn tú lại thêm một nét trêu cười như thường lệ.

Khương Tuyết Nhu nhớ tới lời tối hôm qua Diệp Gia Thanh nói về thân thể của anh, cũng không muốn sẽ cùng anh so đo: "Tôi chẳng qua là cảm thấy thân phận thấp người giống như tôi đây không xứng nhìn thấy đại thiếu gia, hơn nữa tôi cũng đang định đến công ty".

"Công ty?" Diệp Minh Ngọc nheo mắt, bật thốt lên: "Cô muốn đi làm ở tập đoàn Diệp thi?"
"Không phải, mẹ tôi giữ lại cho tôi một công ty nhỏ" Khương Tuyết Nhu khóe miệng như là nở một nụ cười: "Cô không cần phải lo lắng, tôi sẽ không vào tập đoàn Diệp thị."
Cặp mắt sáng sắc bén kia của cô dường như có thể đem người khác nhìn thấy vậy, Diệp Minh Ngọc có chút mất tự nhiên hừ lạnh: "Tôi dĩ nhiên là lo lắng, chị cái gì cũng không hiểu, tôi sợ chị vào tập đoàn Diệp thị, khiến công ty nhà chúng tôi quậy cho ngổn ngang"
- ----------------------


Bình Luận (0)
Comment