Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn Lương Duy Phong.
Sân chơi Nhạc Tuyết.
.
Truyện Lịch Sử
Cô biết, là sân chơi lớn nhất Kinh Đô, bên trong có đủ các thể loại thứ đồ tuyệt nhất được tiến cử từ các nơi trên toàn cầu, bên trong là cả một lâu đài chi phí hơn chín nghìn tỉ.
Cũng không biết thì ra là trước kia Hoắc Anh Tuấn chế tạo.
Lương ng là tên của anh ta và Nhạc Hạ Thu, Tuyết Nhu, trên mạng tuy có rất nhiều người đang hâm mộ em, nhưng trong vòng quý tộc thật ra thì có rất nhiều người cũng đang cười nhạo em, em biết không"
“Đừng nói nữa” Khương Tuyết Nhu lắc đầu, cô không thể nghe nổi nữa.
"Còn có một việc, em không biết"
Lương Duy Phong bỗng nhiên kích động bắt cánh tay cô: “Em có biết ban đầu cái tên Giang Thư Hằng đó tại sao phải tới giết em không?"
Khương Tuyết Nhu môi mỏng run run.
Lương Duy Phong cũng không cho cô cơ hội trốn tránh: "Giang Thư Hằng cửa nát nhà tan, tất cả đều là bởi vì Hoắc Anh Tuấn giúp Nhạc Trạch Đàm thắng kiện, Nhạc Trạch Đàm chính là anh ruột của Nhạc Hạ Thu, cho nên Hoắc Anh Tuấn giúp Nhạc Trạch Đàm vô điều kiện, dù là người này chuyện xấu không chừa, táng tận lương tâm, Hoắc Anh Tuấn cũng có thể vì Nhạc Hạ Thu vi phạm nguyên tắc của mình"
Khương Tuyết Nhu cả người đều ngây người, mặc dù cô đã đoán được.
Nhưng khi người khác nói ra, tim có cảm giác đau đớn vô cùng hít thở không thông.
Đã từng, cô từng cho là Hoắc Anh Tuấn là vì tiền.
Sau đó biết Hoắc Anh Tuấn đã là người giàu có như vậy, cô lại cho là anh là vì vinh dự thắng lợi.
A, nhưng thật ra là vì bạn gái trước.
Một Nhạc Hạ Thu rốt cuộc đối với anh quan trọng bao nhiêu.
Lương Duy Phong đau lòng ôm đầu nói: "Một lần kia, em thiếu chút nữa thì chết, rõ ràng là vì tên Hoắc Anh Tuấn vì bạn gái trước mà làm chuyện thất đức, tại sao phải báo ứng ở trên người chúng ta."
“Đừng nói nữa."
Khương Tuyết Nhu nếu nghe tiếp, sợ mình sẽ mất lý trí.
"Tuyết Nhu, tôi nói cho em những chuyện này, chẳng qua là hy vọng em có thể giữ lý trí, không nên vì Hoắc Anh Tuấn mà không để ý mọi chuyện, thậm chí đem lòng duy nhất của mình cũng vứt bỏ, anh ta có bệnh, anh ta không đáng giá để em bỏ ra hết thảy mọi thứ, trừ phi trong lòng anh ta chỉ có một mình em, nhưng mà người chết thì em vĩnh viễn cũng không thay thế được"
"Tôi sẽ, cám ơn anh."
Khương Tuyết Nhu mờ mịt gật đầu một cái, lấy tay Lương Duy Phong ra: “Tôi bây giờ muốn một mình yên tĩnh một chút."
"...!Được.” Lương Duy Phong đem chỏm tóc bên má cô vén lên bên tai.
Chờ sau khi Khưg một đôi mắt u ám.
Cũng trong lúc đó.
Trong biệt thự lạnh tanh bên bờ biển.
Trên bàn để một bàn đầy thức ăn.
Hoắc Anh Tuấn ngay cả đũa cũng không cầm lên.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh reo lên, có một ký giả gửi cho anh mấy tấm hình.
Trong hình, có hình ảnh Khưng Duy Phong nắm tay Khương Tuyết Nhu, mặc dù là mặt bên, nhưng có thể nhìn ra được Lương Duy Phong mặt mang ẩn tình, Khương Tuyết Nhu dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Một hình ảnh vợ cùng gặp mặt với bạn trai cũ lại còn một anh hai em.
Một luồng khí tức giận thật vất vả mới đè xuống lại hung ác xông lên óc.
Hoắc Anh Tuấn đứng lên trực tiếp đem thức ăn trên bàn toàn bộ đập.
- ----------------------.