Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 509

Chương 509: Hối hận vì đã trao cả thanh xuân

“Có thể nha, nhìn hai người bọn họ thường xuyên đi chung với nhau”

“Cho nên cô Lâm là bị cắm sừng sao.”

Giang Quý Dương nghe được những lời này gương mặt tuấn tú căm tức: “Anh phải làm rõ ràng, là cô ấy xông vào đánh người, tôi với cô ấy cũng đã sớm chia tay”

“Vậy anh biết con bé tại sao đánh người không?”

Lời Lâm Minh Sâm sắc bén lập tức khiến Giang Quý Dương bối rối: “Bất kể là vì lý do gì, tóm lại đánh người chính là không đúng”

Lâm Minh Kiều cười, nụ cười so với khi khóc còn khó nhìn hơn.

Thì ra cô lại yêu một người đàn ông như vậy, ban đầu rốt cuộc là mắt bị mù hay sao.

Lâm Minh Sâm đau lòng vỗ vỗ bả vai cô: “Đánh người là không đúng, nhưng anh coi như bạn trai cũ của con bé chẳng lẽ không hiểu con bé làm người như thế nào sao? Dĩ nhiên, có lẽ là cho tới bây giờ anh vẫn lo mê gái nên không có tâm tư tìm hiểu con bé, con bé đối với anh mà nói thậm chí không bằng người đàn bà trong ngực kia, hay là, con bé ở trong mắt anh từ đầu tới cuối đều là một người đàn bà phẩm chất hư hỏng?”

Giang Quý Dương bị chất vấn cứng đờ: “Lâm Minh Sâm, chuyện chúng ta nói tới là cô ấy đánh người, chuyện đã qua không có gì đáng nói, chúng tôi đã sớm chia tay”

| “Nói đúng, tôi chẳng qua là… Bởi vì em gái tôi ở vì một người đàn ông như anh mà lãng phí cả một tuổi thanh xuân của mình. mà tức tối bất bình thôi.”

| Lâm Minh Sâm ánh mắt lạnh lẽo toát ra tia lạnh: “Tôi nói cho anh biết, Minh Kiều nếu đánh cô ta, vậy cô ta nhất định là có lý do nên mới đáng bị đánh, anh lại phải báo cảnh sát, có thể, nhưng mà tới nhà họ Lâm bắt người, thì để xem anh có thể đem người bắt đi hay không”

Anh nói xong lập tức mang Lâm Minh Kiều đi xuống dưới lầu.

“Lâm Minh Sâm, anh là đang dung túng cô ấy” Giang Quý Dương lần nữa bị chửi, chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng.

“Đúng, là tội dung túng, bởi vì con bé là em gái bảo bối của tôi. Còn anh? Anh đau lòng vì một người, không phải là cũng dung túng sao”

Lâm Minh Sâm lạnh lẽo hừ một tiếng, mang người rời đi cũng không quay đầu lại. Từ đầu đến cuối, Lâm Minh Kiều bị anh bảo vệ ở trong ngực, ngay cả đầu cũng không quay lại một cái.

Giang Quý Dương lại cảm thấy ngực bỗng nhiên rất khó chịu.

Anh nhớ tới lời Lâm Minh Kiều mới vừa nói, hối hận vì biết mình.

Là lời tức giận sao.

Nhưng vì sao bỗng nhiên lại có cảm giác người phụ nữ này tựa như thật sự đã rời khỏi thế giới của mình.

“Ai da, đau… “

Tân Giai Linh trong ngực đột nhiên bụm mặt bị đau hừ lên: “Anh Quý Dương, em thật sự rất đau.” “Anh đưa em đi bệnh viện”

Giang Quý Dương kéo cô đi.

“Em không nhúc nhích được, chân hình như cũng bị thương rồi” Tân Giai Linh cười khổ.

Giang Quý Dương không có cách khác, không thể làm gì khác hơn là ôm ngang cô lên đi xuống lầu dưới.

“Đúng rồi, Tân Giai Linh, em biết tại sao Minh Kiều lại mất khống chế tới đánh em không”

Lúc này tỉnh táo lại, Giang Quý Dương đột nhiên nghĩ tới Lâm Minh Kiều mặc dù tính tình kiêu căng, nhưng dù là thời điểm tức giận cũng sẽ không động thủ đánh người, hơn nữa bọn họ đã chia tay hơn nửa năm, muốn tìm Tân Giai Linh gây phiền toái hẳn n. cuối ăm ngoái đã tới rồi.

“Em làm sao biết được, cũng là lần trước ở bệnh viện đụng phải cô ấy sau đó lại không thấy nữa” Tân Giai Linh ủy khuất bĩu môi.

Giang Quý Dương không nói nữa.

Chẳng qua đời người sau này, mỗi lần khi anh nhớ lại chuyện ngày hôm nay này, chỉ còn lại hối hận đã đối với người phụ nữ mình yêu nghi ngờ cô ấy.

Chỉ tiếc trên cái thế giới này không có thuốc hối hận.

Trong bãi đậu xe.

Lâm Minh Kiều mới vừa ngồi vào trong xe không bao lâu, liền thấy Giang Quý Dương ôm Tân Giai Linh lên xe riêng của anh ta.

Một phút kia, cô cảm thấy nội tâm mình bị thương nồng đậm.

Trước kia, cô ít ra không có hối hận từng yêu anh ta.

Yêu là chuyện của một cá nhân, nhưng mà bây giờ thật rất hối hận còn vì một người đàn ông như vậy làm hại cả thanh xuân của mình.

Rốt cuộc là năm thứ nhất đại học ấy mắt bị mù hết thuốc chữa hay sao mà lại yêu Giang Quý Dương đó.

Rốt cuộc là vì cái gì trong hơn nửa năm nay vẫn không có cách để tiếp nhận tình cảm mới chứ.

Nước mắt từng giọt lớn lăn xuống. Lâm Minh Sâm đưa khăn giấy cho cô: “Đừng khóc, vì thứ người như vậy không đáng giá, người nhà vĩnh viễn là hậu thuẫn của em.”

Bình Luận (0)
Comment