Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 520

Chương 520: Nội tâm mâu thuẫn

Sau khi bác sĩ rời đi, anh mệt mỏi dời một cái ghế đến ngồi bên cạnh giường bệnh.

Bắt đầu từ khi nào mà anh không có nhìn kỹ cô như vậy.

Gần đây mỗi lần gặp mặt đều là cãi vả.

Anh đột nhiên phát hiện cô bây giờ gầy hơn, tiều tụy.

Rõ ràng mang thai sẽ mập lên.

Kiều Vỹ yên lặng nấy giờ do dự một chút không nhịn được nói: “Cậu cả, thật ra thì tôi cảm thấy anh gần đây đối với thiếu phu nhân quả thật có chút hung… “

Lời còn chưa nói hết, Hoắc Anh Tuấn mắt lạnh quét qua.

“À… Tôi biết anh không muốn để cho thiếu phu nhân nhìn thấy bạn bên ngoài, tránh cho cô ấy sau khi rời khỏi đây suy nghĩ bậy bạ, ấy cả ngày chỉ ở trong biệt thự, ït nhàm chán rất cô độc, anh nhưng mà quả thật là cũng không trở lại không hỏi thăm cô ấy, cô ấy chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày chính là đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn rất đáng thương… “

Đáng thương?

Hoắc Anh Tuấn nghe xong lòng chua xót, anh đối xử với người phụ nữ của mình như thế nào mà lại để cho người khác nghĩ cô đáng thương?

“Tôi không nhận điện thoại của cô ấy là bởi vì mỗi lân nói chuyện về Nhạc Tiêu Nhi thì lại cùng tôi ồn ào.”

“Nhưng mà thiếu phu nhân không biết, cô ấy sẽ cho là anh chán ghét cô ấy” Kiều Vỹ nhỏ giọng nói.

Hoắc Anh Tuấn nghe một hồi trầm mặc.

Qua hơn hai mươi phút sau, Khương Tuyết Nhu chậm rãi mở hai mắt ra.

Lúc phát hiện nơi này là bệnh viện, cô theo bản năng sờ lên bụng mình, đứa trẻ của cô.

“Yên tâm, đứa trẻ vẫn còn ở đó.”

Hoắc Anh Tuấn cầm tay cô, giọng ôn nhu.

Hoắc Anh Tuấn sẽ vì cô mà ôn nhu như vậy?

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, chớp mắt một cái cô vẫn còn tưởng rằng là minh đang nằm mơ chưa tỉnh ngủ vậy.

“Nhìn anh làm gì” Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng sờ tóc cô một cái, nắm tay cô để bên môi: “Tuyết Nhu, anh thừa nhận là anh không.

tốt, em mang thai, không có bầu bạn với em, để cho em, ngược lại còn luôn là cùng em ồn ào, cũng không phải là anh cố ý, chẳng qua là gần đây quả thật xảy ra quá nhiều chuyện, em cho anh chút thời gian, chờ bệnh anh khá hơn một chút, anh đưa em ra nước ngoài vui chơi một chút được không, chúng ta còn chưa có cùng nhau đi ra ngoài đi du lịch.”

Khương Tuyết Nhu trầm mặc một hồi, không nhịn được nói: “Anh lại muốn cho tôi viên táo ngọt qua mấy ngày lại cho ăn khổ qua Sao.”

Hoắc Anh Tuấn cười khổ: “Chúng ta nhất định phải vì một Nhạc Tiêu Nhi mà trở thành như vầy phải không, suy nghĩ cho tiểu bảo bối trong bụng một chút, em hy vọng tương lai con của chúng ta sẽ không có bố mẹ sao.”

Hốc mắt Khương Tuyết Nhu nóng lên.

Chính cô đã lớn lên không cha không mẹ, cô dĩ nhiên không muốn tương lai đứa trẻ giống như cô vậy.

“Anh tránh né em, không nhận điện thoại của em, cũng không muốn làm ra chuyện tổn thương em, anh yêu em, trước giờ chưa thay đổi” Hoắc Anh Tuấn nằm tay cô hôn một cái: “Bây giờ đợi em truyền xong dịch rồi buổi tối trở về biệt thự với em được không.”

“Tôi không muốn nói chuyện với anh”

Khương Tuyết Nhu nghiêng người sang.

Nội tâm cô rất mâu thuẫn, không chịu nổi lạnh lùng với sự coi thường của anh, nhưng lại không bỏ được sự thật Nhạc Tiêu Nhi bị bọn họ đưa vào ngục.

Đến buổi chiều.

Chờ cô truyền xong dịch, Hoắc Anh Tuấn tự mình đưa cô trở về biệt thự.

Bà cụ Hoắc còn chưa biết chuyện Khương Tuyết Nhu té xỉu, nhưng thấy bọn họ cùng nhau trở lại vẫn đủ cam tâm tình nguyện, còn bảo cho phòng bếp làm nhiều đồ ăn một chút.

Buổi tối, ông cụ Hoắc đột nhiên hỏi: “Mẹ con gần đây ở công ty thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment