Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 64



Khương Tuyết Nhu vẫn còn đang quẫn bách nghĩ nếu như cô ở trên thì làm sao có thể phát triển được. Cùng lúc đó có một bóng người bóng nhiên phủ xuống.

Cô ngửa đầu nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc. Hoảng sợ cô chợt lùi lại hai bước, giày cao gót lệch một cái.

Mắt nhìn thấy cô muốn ngã xuống, Hoắc Anh Tuấn đưa tay vòng qua sau lưng cô, kéo cô lại trong ngực giúp cô đứng vững.

Nếu đổi lại là bình thường, Khương Tuyết Nhu cũng chỉ có chút khẩn trương mà thôi. Nhưng vừa mới rồi trong đầu cô đều là dáng vẻ Hoắc Anh Tuấn không mặc quần áo, bây giờ chóp mũi lại chạm vào ngực anh, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt đỏ như quả cà. “Tôi dọa cô à?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày. “Không có, là tôi mới rồi thất thần” Cô vội vàng lùi về sau mấy bước giữ một khoảng cách. “Lên xe đi”

Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe ngồi lên chỗ tài xế s


Khương Tuyết Nhu thấy vị trí kê bên tài xế có người rồi đành nhắm mắt lại ngồi ra phía sau. Cô bây giờ đang xấu hổ, không có cách nào thản nhiên đối mặt với Hạ Văn Trì. “Hi chị dâu. Vừa rồi chị mới nghĩ gì vậy? Còi xe bấm nửa ngày trời mà chị cũng không nghe” Hạ Văn Trì lộ ra nụ cười xấu xa. “Nhìn thấy bộ dạng của chị dâu như vậy chẳng lẽ là đang suy nghĩ về lão Hoắc sao?" “Dạ, muốn anh ấy” Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói một câu, thật nhanh cúi đầu xuống.

Phía trước Hoắc Anh Tuấn đang lái xe, trong lòng khẽ nhột. Liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, chỉ thấy cô đang cúi thấp đầu, tóc đen lộ ra đội tại hồng hồng.

Anh vô thức cong khỏe môi lên.

Hạ Văn Trì kêu lên một tiếng, tay che ngực buồn bực nói: “Đúng là không nên hỏi mà. Nhét cẩu lương đầy mồm. Có điều lão Hoắc tính cách không tốt, tính khí không tốt, tật xấu đầy mình vậy mà cô cũng thích lão ấy được sao?"

Khương Tuyết Nhu nội tâm thật muốn vỗ tay, anh ta nói quả thật rất đúng.

Nhưng ngoài mặt vẫn dùng những lời lẽ nhỏ nhẹ nói: “Yêu một người là những khuyết điểm của người ấy trong mắt tôi đều là ưu điểm. Ngược lại, những người đàn ông ôn nhu, nhu nhược ngoài kia đều sẽ khiến tôi không có cảm giác an toàn. Tôi chỉ thích anh ấy vì những điều như vậy”

Hoắc Anh Tuấn nghe vậy khỏe mỗi nở nụ cười không tự chủ ngày càng sâu. Có điều người phụ nữ này cũng nên khiêm tốn một chút, dẫu sao ở đây còn có người lạ.

Anh liếc Hạ Văn Trì một cái.

Giống như bị ghét bỏ, Hạ Văn Trì thật lâu sau mới nói: “Tôi có phải hay không không nên ở đây?"


Hoắc Anh Tuấn không phản ứng với anh ta, ngược lại là Khương Tuyết Nhu nói: “Không có, không có. Anh Hạ đây hài hước như vậy, ở chung với anh tuyệt đối sẽ không buồn chán” “Theo ý cô là ở cùng một chỗ với tôi sẽ không được vui?” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên không vui đứng lên.

Khương Tuyết Nhu nhanh trí: “Đây không phải là chuyện tất nhiên sao? Ở chung với người mình thích, trong lòng luôn có con nai nhảy loạn lên, tay chân sẽ luống cuống

Hoắc Anh Tuấn lặng lẽ lái xe không nói gì nữa.

Có điều Hạ Văn Trì ở một bên vô cùng hâm mộ cùng ganh tỵ. Vì sao anh ta không gặp được một cô gái liên tục thả thính tỏ tình với anh ta chứ.

Sau đó Khương Tuyết Nhu ngồi phía sau yên lặng chơi điện thoại.

Đột nhiên Lâm Minh Kiều gửi video tới.

Bình thường Lâm Minh Kiều cũng hay gửi cho cô mấy cái video hài hước. Lần này cô cũng cho là video kiểu đó nên ngay lập tức nhấn nút phát. gọi video với cô. Lần này cô cũng cho là cô ấy nên thẳng tay nhấn nút nhận.

Còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có tiếng rên rỉ phát ra, ngay sau đó, trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh cay mắt.

Cô sợ hết hồn, vội vàng tắt đi.


Có điều, xe đã đạp thắng khẩn cấp. Hai người đàn ông ném cho cô một ánh mắt quỷ dị. Một giây phút đó, cô thật sự muốn mở cửa sổ chạy trốn. “Cái này... Tôi có thể giải thích. Tôi đang xem sách lậu thì vô tình bị xen ngang.",

Hạ Văn Trì ngượng ngùng sờ mũi một cái: "Không có gì đâu, chị dâu. Bình thường tôi cũng hay len lén xem mà. Không ngờ rằng chúng ta còn có sở thích chung này."

Khương Tuyết Nhu: "..."

Hu hu hu, cô không có cảm giác được an ủi chút nào hết.

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn âm u giống như đang kéo sương lạnh: "Tôi cảnh cáo cô sau này không được xem mấy loại video không bổ béo gì đó nữa."






Bình Luận (0)
Comment