Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 699

Chương 699: Đã lâu không gặp, anh còn nhớ tôi chứ?

Mười giờ sáng.

Bên trong nhà hàng năm sao.

Tổng Dung Đức đưa thiệp mời ra, tổng giám đốc Hàn của tập đoàn SE vui vẻ tiến lên chào đón.

“Tổng giám đốc Tổng, hoan nghênh, hoan nghênh, tôi biết là anh sẽ đến mà, nghe nói Âu Lam Phương của các anh cũng đã có ý mời Garan nhiều lần rồi nhưng đều bị từ chối, tôi vốn dĩ ban đầu cũng không hy vọng nhiều, cứ thấp thỏm lo sợ ngỏ lời với cô ấy, thật không ngờ cô ấy lại đồng ý.”

“Vậy thì phải chúc mừng tổng giám đốc Hàn rồi, nhìn anh mừng rỡ như vậy, nếp nhăn của tuổi già cũng nhảy nhót vui mừng theo kìa” Tống Dung Đức xấu xa cười cười: “Nhưng mà cô ấy cũng chỉ tới đây diễn thuyết mà thôi, cũng không phải tới để ký hợp đồng hợp tác với bên anh, tổng giám đốc Hàn cũng đừng vui quá mà lại hoá buồn.

“Cũng không thể biết trước được, Garan đã đồng ý tới đây rồi, chúng tôi có thể từ từ thương lượng chuyện hợp tác. Tổng giám đốc Hàn cười ha ha: “Thật ngại quá, tổng giám đốc Tống, nếu như chúng tôi có được cô ấy, lượng sản phẩm tiêu thụ sáu tháng cuối năm nay chắc chắn sẽ ăn đứt bên anh”

Đôi môi mỏng của Tổng Dung Đức khẽ nhúc nhích.

Tiếp theo đó, tổng giám đốc Hàn tiến lên vỗ vỗ vai anh: “Nhưng mà tổng giám đốc Tổng cũng không ngại chuyện đó đúng không, sản nghiệp nhà họ Tống nhiều như vậy, không chỉ có Âu Lam Phương, kể cả đánh đổ nó rồi thì tổng giám đốc Tổng vẫn còn các sản nghiệp khác, đến lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể trở thành bạn hợp tác.

Tổng Dung Đức lạnh lùng nhếch khóe môi, cả khuôn mặt đào hoa lạnh như băng.

Không sai, đúng là sản nghiệp nhà họ Tống rất nhiều, đồng thời, con cháu nhà họ Tổng cũng rất nhiều, còn Âu Lam Phương là do một tay anh ta gây dựng nên, nếu như nó sụp đổ ở dưới tay anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ bị những người nhà họ Tổng cười nhạo.

Cho nên cô Garan này, anh ta nhất định phải có được. Là khách quý của buổi diễn thuyết ngày hôm nay, Garan xuất hiện cuối cùng.

Mười một rưỡi, người chủ trì hội nghị vỗ tay nói.

“Chào mừng nhà điều chế thiên tài, người đang là ngôi sao tiềm năng của toàn thế giới. Cô Garan xuất hiện, chúng ta chắc cũng không cần phải nói quá nhiều về Garan nữa, ở tuổi hai lăm, cô ấy đã trở thành học trò xuất sắc của ông tổ ngành điều chế mỹ phẩm, ông Simpson “Giờ đây, Garan đang hợp tác với rất nhiều thương hiệu hàng đầu thế giới, năm ngoái loại kem dưỡng mắt màu xanh da trời do cô phát triển đã đạt doanh thu toàn cầu hơn 9000 nghìn tỷ và trở thành xu hướng lúc bấy giờ.”

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một người ăn mặc theo phong cách vintage bước lên trên sân khấu.

Người phụ nữ ấy sở hữu một gương mặt với tỉ lệ vàng, chiếc mũi cao, đôi mắt sâu, xinh đẹp giống như một đóa hoa hồng nở rộ.

Tống Dung Đức chợt siết chặt cốc giấy trong tay, toàn bộ nước từ bên trong trào ra ngoài, làm ướt ống tay áo của anh ta, nhưng anh ta lại không hề hay biết.

Anh ta thật sự không nghĩ tới, người điều chế nổi tiếng toàn cầu vậy mà lại là… Lâm Minh Kiều. Người phụ nữ đã từng bị anh ta khinh thường.

Mới sáng sớm nay anh ta còn tuyên bố vô cùng đanh thép, giờ đây đích thực đã bị vả mặt triệt để rồi.

Trên sân khấu, ánh mắt Lâm Minh Kiều nhẹ nhàng đảo qua anh ta, sau đó hướng về phía mọi người, nở nụ cười: “Chào mọi người, tôi là Garan, tên gốc của tôi là Lâm Minh Kiều.

Dưới sân khấu mọi người đều sửng sốt, ai cũng cảm thấy có chút quen tai.

“Đúng vậy, tôi đã từng là người nghiên cứu của tập đoàn Âu Lam Phương, nhưng không bao lâu sau, công ty lại chỉ trích tôi, nói nhân phẩm của tôi không đứng đắn, đồng thời khiến cho toàn bộ các công ty trong đất nước Nguyệt Hàn này đều từ chối không nhận tôi vào làm việc, năm đó ở Nguyệt Hàn, tôi thực sự không có chỗ trú thân”

Lâm Minh Kiều cười híp mắt kể về quá khứ khiến người ta chua xót, nhưng cô bỗng nhiên nhìn về phía Tống Dung Đức nói: “Tổng giám đốc Tổng, vậy là đã ba năm rồi mới gặp lại nhau, không biết anh có còn cho là tôi ăn cắp ý tưởng nữa không, nếu như tôi là kẻ ăn cắp thì hẳn sẽ không thể có địa vị của ngày hôm nay được.

Mọi người nhất thời đều đổ dồn ánh mắt về phía Tống Dung Đức, ai nấy đều để lộ một ánh mắt… khinh thường.

Bình Luận (0)
Comment