Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 823

Chương 823: Chiêu trò tán gái

Cả người Hoắc Anh Tuấn chấn động.

Trong nháy mắt đó, trong người giống như có nham thạch phun trào ra vậy.

Hô hấp của anh có chút nặng thêm, đôi mắt nóng như lửa nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ trắng nõn của cô.

Anh nghỉ ngờ, là cô cố tình chọc ghẹo anh.

“Được rồi, không chảy máu nữa rồi” Bờ môi của Khương Tuyết Nhu rời khỏi tay của anh, cô không phải là không cảm nhận ánh mắt nóng rực của người đàn ông, nhưng đàn ông mà, lúc thích hợp cũng phải chọc ghẹo một chút, cho chút ngọt ngào, nếu không thì làm thế nào có thể giữ lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh được chứ.

Hoäc Anh Tuấn mặt không cảm xúc nhìn ngón tay không còn chảy máu của mình, một lúc sau, anh lấy một con cua đâm chảy máu một ngón tay khác của mình, sau đó đưa tay ra: “Lại chảy máu rồi”

Khương Tuyết Nhu: “..”

Anh tưởng là cô mù sao, người đàn ông này đến cả liêm sỉ cũng không cần nữa sao.

“Phục vụ” Cô giơ tay lên vẫy vẫy tay về phía người phục vụ: “Lấy giúp tôi chút muối”

Hoäc Anh Tuấn nhíu mày, sao lại không giống với trong tưởng tượng của anh vậy: “Em không xem sao, máu chảy càng ngày càng nhiều rồi”

“Không sao cả, đợi chút nữa sát tí muối lên là được rồi” Khương Tuyết cười giống như một con hồ ly xảo quyệt: “Gió thổi qua, lửa nướng, còn có thể ăn thịt khô”

Hoắc Anh Tuấn bị nghẹn đến nỗi cả khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đều đen cả rồi: “Tại sao vừa nãy em có thể hút giúp anh, bây giờ không thể?

“Anh có bệnh à, lúc nào cũng hút ngón tay anh người ta sẽ cho là tôi bị thần kinh được không, hơn nữa trên tay anh không có vi khuẩn sao?” Khương Tuyết Nhu cũng cáu kỉnh.

Trong nháy mắt Hoắc Anh Tuấn bị dạy dỗ không hé răng ra một lời.

Mục đích không thể đạt được, anh chỉ có thể im lặng tự mình dùng giấy ăn bịt vào.

“Bỏ đi, vẫn là để tôi tự mình làm, bạn trai vô dụng quá, đến cả bóc cua cũng không bóc được” Khương Tuyết Nhu thở dài tự mình bóc.

“Được rồi, để anh” Hoắc Anh Tuấn chịu đả kích gấp đôi chỉ đành tự mình ngoan ngoãn bóc cua cho cô tiếp, anh cảm thấy phong thái của mình trước mặt Khương Tuyết Nhu càng ngày càng thấp.

Nhưng nhớ đến màn cô hút máu trên ngón tay mình vừa nấy, vẫn không nhịn được mềm lòng nhộn nhạo.

Nhưng không lâu sau, Quý Tử Uyên cùng Thang Nhược Lan đến.

“Lão Hoäc, thật sự là cậu. Tôi còn cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi chứ” Tay Quý Tử Uyên nằm lấy dây lưng, trên gương mặt dịu dàng nhã nhặn viết lên hai chữ kinh ngạc. Trước kia bọn họ thường cùng nhau đi ăn cơm, Nhạc Hạ Thu cũng thường hay đi theo, nhiều lắm thì anh ta cũng chỉ nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn gắp thức ăn cho Nhạc Hạ Thu mà thôi, kiều bóc cua làm tổ tông này gần như anh ta chưa từng thấy.

Thang Nhược Lan càng bất ngờ hơn, bình thường lúc tụ tập, Hoắc Anh Tuấn kiêu ngạo lạnh lùng cô ta biết, không ngờ bây giờ vậy mà đối xử với Khương Tuyết Nhu tốt như thế.

Trong lòng cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc trước cô ta cho rằng Khương Tuyết Lan khẳng định bị Hoắc Anh Tuấn vứt bỏ rồi, nói đi nói lại vẫn là Nhạc Hạ Thu quá vô dụng, lãng phí ba năm này bản thân mình một lòng nịnh nọt cô ta.

“Cậu cả Hoäc..” Thang Nhược Lan cố ý tỏ ra khó xử nói: “Vừa nãy nhìn từ xa còn không dám tin, nhưng anh… ở cùng Tuyết Nhu, Hạ Thu có biết không, cô ấy bây giờ vẫn đang ở viện, không hay lắm”

Mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh buốt đảo mắt nhìn một cái.

Trên mặt Thang Nhược Lan giống như bị con dao sắc bén lướt qua vậy, run cầm cập một cái: “Rất xin lỗi, tôi… tôi có thế là quản nhiều quá rồi, có thể là bởi vì quan hệ của tôi và Hạ Thu vẫn rất tốt, bây giờ cô ấy rất đáng thương”

Khương Tuyết Nhu chậm rì rì uống một ngụm nước: “Nhìn được ra quan hệ của cô và Nhạc Hạ Thu vẫn luôn rất tốt, nếu không thì ba năm trước sao cô có thể biết mỗi lần tụ tập xong, Hoắc Anh Tuấn đều về chỗ Nhạc Hạ Thu chứ, ngày hôm sau vết hôn trên cổ cô ta đều bị cô nhìn thấy rõ ràng”

Bình Luận (0)
Comment