Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 826

Chương 826: Nói chuyện

“Cục cưng, sao em nấu cơm ngon như thế” Hoäc Anh Tuấn lại xúc động lần nữa: “Muốn ăn cả một đời”

*Ừ, trước kia anh có cơ hội ăn cả một đời, sau đó tống cổ t‹ Khương Tuyết Nhu đứng dậy dọn dẹp: “Nhanh về đi, rất muộn rồi Lúc quay người, Hoäc Anh Tuấn ôm lấy cô từ sau lưng, hai tay ôm chặt lấy eo của cô.

“Không muốn trở về, muốn ở đây, ngủ ở sofa cũng được.”

“Hoäc Anh Tuấn, tôi không phải là một người phụ nữ tuỳ tiện”

Khương Tuyết Nhu trịnh trọng nói: “Trước kia tôi ngủ với anh, nhận lại được là sự không tôn trọng và thuốc tránh thai từ anh, lần này, tôi muốn tự trọng chút, càng không muốn dễ dàng giao mình ra như thế”

Trong chốc lát Hoắc Anh Tuấn ngậm miệng, ai bảo trước kia mình làm chuyện khiến người ta bực mình quá nhiều.

Sớm biết có ngày hôm nay, thật muốn ngồi cỗ máy thời gian trở về đấm mình mấy đấm rồi.

Trước kia có thể ngủ thì không trân trọng, bây giờ muốn ngủ lại không thể ngủ.

“Được, anh đi, nhưng anh muốn hôn một cái” Hoắc Anh Tuấn mặt dày mày dạn xoay người, hôn lên đôi môi màu hồng nhạt của cô.

Mới bắt đầu, Khương Tuyết Nhu có chút chống lại, sau đó, dần dần ôm lấy eo của anh.

Hoäc Anh Tuấn hôn vừa lâu vừa nóng.

Đến tận khi sau khi nụ hôn kết thúc, bị đẩy ra ngoài cửa, hai tròng mắt vẫn viết đầy là không thỏa mãn được dục vọng: “Cục cưng, ngày.

mai anh mang bữa sáng đến cho em được không?”

“Ừ” Khương Tuyết Nhu đóng cửa lại, lao vào nhà vệ sinh, sau đó đánh răng từ trong ra ngoài làm sạch khoang miệng.

Nghĩ đến cái miệng của anh ta cũng từng hôn Nhạc Hạ Thu, cô cảm thấy cực kỳ chán ghét đi rồi”

Hoäc Anh Tuấn và cô vừa hay đối lập với nhau.

Anh cảm thấy miệng mình ngọt ngọt, giống như ăn kẹo đường vậy.

Sau khi Ngôn Minh Hạo lái xe đến đón anh, anh vẫn luôn không ngừng nhớ đến hương vị còn sót lại ở trong miệng, tiếc là thời gian ngắn quá, dài hơn chút nữa thì tốt rồi.

“Xem ra tâm trạng của tổng giám đốc Hoäc rất tốt” Ngôn Minh Hạo cũng nhìn ra, khó có được có can đảm trêu chọc: “Giống một thắng nhóc trẻ tuổi vừa mới yêu đương vậy”

“Giống?” Hoắc Anh Tuấn không hài lòng nhíu mày: “Tôi từ lúc nào đã không còn trẻ rồi?”

Với tư cách là một người đàn ông đang trong tình yêu cuồng nhiệt, rất kiêng kị vấn đề tuổi tác của bản thân mình, nhất là Khương Tuyết Nhu còn nhỏ hơn anh năm sáu tuổi.

“Ách, tôi nói không đúng” Ngôn Minh Hạo vội vàng xin lỗi: “Ý của tôi là… ít nhiều có chút thay đổi không giống, cái loại cảm giác này lúc anh và cô Ninh yêu nhau trước kia chưa từng có.”

“Cậu nói không sai”

Hoäc Anh Tuấn cũng nhận thức được, anh cũng không hiểu rõ, trước kia rõ ràng trong đầu luôn nhớ người mình yêu là Nhạc Hạ Thu, nhưng ở cùng với cô ta không thể nói rõ là có bao nhiêu vui vẻ và không vui.

Ngôn Minh Hạo giật giật môi, muốn ám chỉ anh trước kia bị thôi miên, nhưng lại ngẫm nghĩ, bác sĩ nói, nếu như có ý muốn anh khôi phục lại, lỡ như tổn hại đến não, nói không chừng ngày nào đó sẽ biến thành kẻ ngốc.

Thôi, cứ như vậy đi, ít nhất tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Cũng vào lúc này Quý Tử Uyên gọi điện thoại đến cho anh.

“Cuộc hẹn kết thúc chưa, đến đây nói chuyện một chuyến”

Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ, rồi đồng ý, để Ngôn Minh Hạo đưa anh đến quán bar mà Quý Tử Uyên nói.

Lúc đến, chỉ có một mình Quý Tử Uyên.

Bình Luận (0)
Comment