Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 847

Chương 847: Phát triển tình cảm

Tống Dung Đức: ”…”

“Ông của tôi ơi, đời trước tôi đào mộ tổ tiên nhà anh à” Lâm Minh.

Kiều không nhịn được mà nhỏ giọng chửi: “Tôi bị anh hại chết rồi”

“Bọn họ đã làm gì?” Tống Dung Đức càng lo lắng thấp thỏm không yên Lâm Minh Kiều vừa định mở miệng đã bị một bàn tay cướp điện thoại đi.

Hoäc Anh Tuấn nói thẳng: “Cô ấy đang ở trong bệnh viện, cậu mau qua đây, phụ trách đưa người về”

“Lão Hoắc.

“Tin tức tiêu cực của Hàn Tín đã tung ra rồi, nên là muốn tránh thủ cơ hội này diệt trừ đối thủ như thế nào thì phải phụ thuộc vào cậu. Hơn nữa, một bài học lớn đã dạy, nếu như là người có trợ giúp lớn cho công ty, vậy thì nên để ý đến sự an toàn hay nguy hiểm của đối phương”

Hoắc Anh Tuấn nói xong thì tắt điện thoại, sau đó thì vươn tay ném cho Lâm Minh Kiều, xoay người tiếp tục đi chăm sóc Khương Tuyết Nhu.

Hai mươi phút sau đã có kết quả báo cáo thử máu.

Bác sĩ chắc chắn hai người không có việc gì, chỉ cần đêm nay quay về nghỉ ngơi thật tốt vậy thì ngày mai có thể khôi phục sức khỏe.

Nghe vậy Hoäc Anh Tuấn lập tức ôm lấy Khương Tuyết Nhu: “Chúng ta quay về đi”

Khương Tuyết Nhu lo lắng nhìn Lâm Minh Kiều: “Nhưng mà cô ấ “Tớ ở lại bệnh viện, không sao đâu, hai người cứ về trước đi, đợi một lát nữa thôi, Tống Dung Đức sắp đến rồi” Lâm Minh Kiều khoát tay: “Hai người còn ở lại đây, nói không chừng Tống Dung Đức lại cãi nhau với hai người”

“Ừ, cô ấy nói đúng đấy. Anh không có tâm trạng tranh cãi với cậu ta” Hoắc Anh Tuấn cũng không muốn phải đối diện với Tống Dung Đức.

“Vậy thì cậu nhớ cẩn thận một chút. Nếu như anh ta không đến đón cậu thì cậu cứ gọi điện cho tớ”

Khương Tuyết Nhi nói xong thì cũng bị Hoắc Anh Tuấn ôm ngang rời đi.

Lâm Minh Kiều nhìn thấy thì hơi xúc động và ghen tị. Trước kia cô ấy vẫn luôn cảm thấy loại sinh vật như bạn trai này là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn bây giờ phát hiện ra có bạn trai cũng rất tốt.

Hơn mười phút sau Tống Dung Đức mới đến, nhìn thấy Lâm Minh Kiều nằm trên giường như động vật không xương sống, đầu tóc rối bời, trên người còn mặc đồng phục bệnh nhân, anh ta cảm thấy hơi áy náy: “Lão Hoắc đâu?”

“Đi rồi. Đêm nay tôi và Tuyết Nhu đi đến thẩm mỹ viện. Bước vào trong thì bị trúng thuốc mê, sau đó thì xuất hiện mấy người đàn ông.

May mà Hoắc Anh Tuấn đến kịp, không thì hai chúng tôi xong đời Lâm Minh Kiều gỡ cổ áo của mình ra, lộ ra dấu vết tím xanh bên trong bộ quần áo bị xé rách: “Anh nhìn xem”

Tống Dung Đức nhíu chặt lông mày. Anh ta có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.

Nhưng mà là một người đàn ông kiêu ngạo, anh ta thật sự không thể nào cúi đầu xin lỗi cô ấy: “Chuyện này… cô cũng không thể chỉ trách tôi được. Ai bảo cô chọc vào Hàn Tín. Vốn dĩ anh ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, có phải lúc trước cô đã hứa hẹn gì với anh ta..”

“Tống Dung Đức, anh im miệng cho tôi. Tôi bị như này còn không phải là vì anh gây tội với Hàn Tín sao?”

“Đó là bởi vì tôi cho cô rất nhiều lợi nhuận, tỉ của Âu Lam Sênh cũng cho cô”

“Vậy nếu không phải do anh nhiều chuyện, đêm nay Hàn Tín cũng chẳng tìm đến gây chuyện cho tôi. Nếu như tôi mà biết Hàn Tín đã biết chuyện chúng ta hợp tác, vậy thì tôi đã để ý rồi, không ngu ngốc để suýt chút nữa bị người ta bắt nạt mình”

“…”

“Nếu anh đến đây là để dạy dỗ tôi thì anh có thể đi được rồi” Lâm Minh Kiều thở hồng hộc nói. Vốn dĩ cô ấy đã chả còn bao nhiêu sức lực, giờ xong rồi, ngón tay bất lực rủ xuống, ngay cả ngũ quan xinh đẹp cũng lộ ra vài tia tái nhợt.

“Thôi mà. Được rồi được rồi, tôi không so đo với phụ nữ như cô nữa. Để tôi đưa cô về”

Tống Dung Đứa lật tấm chăn mềm của cô lên, đột ngột ôm lấy cô ấy. Không ngờ cô lại rất nhẹ.

Lâm Minh Kiều vội vàng không kịp chuẩn bị, theo bản năng sợ hãi ôm chặt lấy cố anh ta.

Kiểu tư thế thân mật như thế này đều khiến hai người cảm thấy hơi khó chịu. Cô ấy nhanh chóng nhấc tay xuống.

Sau khi Tống Dung Đức liếc mắt nhìn thì nhanh chân ôm cô ấy đi ra ngoài, chưa đi được một bước, bên trên cánh tay của anh ta đã lộ ra một đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.

Lâm Minh Kiều tặc lưỡi một cái: “Không ngờ anh còn có cơ bắp đấy”

Bình Luận (0)
Comment