Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 865

Chương 865: Cứu người

Chiến Thành để cho các cao thủ điều tra hình ảnh video: “Xe bắt cóc cô Nhạc từ trong bãi đậu xe sau khi rời đi, lái đi đến bãi đậu xe ở sân chơi ngoại ô phụ cận, bởi vì sân chơi nhà này mới mở, bãi đậu xe trong không camera, có chút phiền toái.

Thời điểm chúng ta cho người đi qua, phát hiện trong xe đã không người, chúng ta hoài nghỉ tên bắt cóc đổi xe rời đi. Tối ngày hôm qua, chúng ta kiểm soát một chiếc, trước mắt có thế xác định là chiếc này màu đen Santana”

Quý Tử Uyên nói: “Mới vừa nhận được tin tức, Santana đi đến nhà họ Trần ở trong mảnh núi rừng kia cũng mất đi tung tích”

“Còn dài dòng làm gì, trước dẫn người tới nói sau” Tống Dung Đức không dẫn nổi nói: “Đã qua cả đêm, đủ để phát sinh rất nhiều chuyện”

Mọi người nghe xong sắc mặt cũng trầm.

Hoäc Anh Tuấn sau khi lên xe một đường lái xe vội vả đi đến ngoại ô, trên đường anh hỏi: “Có tra được là ai làm không?”

“Từ đầu đến cuối, không thấy mặt của tên bắt cóc. Có thể là cậu có một ít đối thủ cạnh tranh cũng không nhất định” Quý Tử Uyên âm thầm nói: “Những năm này số người nhìn cậu không vừa mắt cũng có không ít người. Hạ Thu với cậu quan hệ cũng tốt. Nên có thể rất nhiều người muốn dùng cô ấy để uy hiếp cậu. Trước kia ông chủ Diệu Thần không phải đã làm qua chuyện tương tự sao?”

Hoäc Anh Tuấn cau mày.

Tống Dung Đức ánh mắt hung tợn trợn mắt nhìn anh: “Đám tên bắt cóc kia mắt bị mù, bọn họ muốn trói thì đi mà trói Khương Tuyết Nhu.

Liên quan gì đến Hạ Thu? Hạ Thu bị cậu làm tổn thương còn chưa đủ sao, cô ấy rốt cuộc là kiếp trước đã phạm tội tày đình gì mà phải ra nông nỗi này? Đời này mới yêu phải cậu”

Hoäc Anh Tuấn vểnh bén môi mỏng không nói lời nào.

“Cậu tốt nhất câu nguyện Hạ Thu không có sao” Tống Dung Đức gấp đến độ gân xanh cũng nổi lên.

Rất nhanh, một nhóm người lớn tay xuất hiện ở kế cận núi nhà họ Trần.

Không tới nửa giờ, thì có người gọi điện thoại tới, nói là ở phía tây phát hiện Santana màu đen.

Đám người Hoäc Anh Tuấn lập tức chạy tới, Chiến Thành nói: “Chúng ta tìm người, người nọ hẳn là mang người đi con đường này rồi”

“Người nọ?” Hoäc Anh Tuấn âm trầm chớp mắt: “Anh hoài nghỉ chỉ có một người?”

“Nhìn dấu chân thì đúng là vậy”

“Tìm, một mình hắn mang một người phụ nữ đi hẳn không được bao xa”

Hoäc Anh Tuấn dồn dập ra lệnh.

Hơn mười phút sau, đoàn người bỗng nhiên đứt quảng nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ.

“Là Hạ Thu” Tống Dung Đức sắc mặt đại theo tiếng kêu chạy tới.

Hoäc Anh Tuấn cũng lớn bước đi theo lên, rất nhanh ở một mảnh buội cây rậm rạp phía sau xuất hiện một cái sơn động.

Mọi người bật đèn pin vọt vào, chỉ thấy một tên đàn ông ở trần trường trẻ tuổi ánh mắt đỏ bừng đè ở trên người Nhạc Hạ Thu, mà quần áo của Nhạc Hạ Thu đã bị xé ra một nửa, cả khuôn mặt cô ta sưng phù lên, nhìn một cái chính là bị người ta dùng lực tát mạnh hai bên.

“Súc sinh”

Tống Dung Đức xông tới dùng sức đẩy người nọ, người nọ giống như là có lỗ tai phía sau vậy, rất nhanh xoay người lại cùng Tống Dung Đức đấu với nhau.

Hoäc Anh Tuấn nhanh chóng cỡi áo khoác bao lấy Nhạc Hạ Thu.

“Anh Tuấn, Anh Tuấn, là em đang nằm mơ sao? Anh rốt cuộc tới cứu em” Nhạc Hạ Thu khóc nhào vào trong ngực anh.

“Xin lỗi” Hoắc Anh Tuấn mới vừa mở miệng, Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên chợt đẩy anh ra, co lại thành một khối nhích sang bên tránh né: “Anh đừng đụng em, em bẩn, em thật là bẩn”

“Không bẩn, chúng ta tới đón em. Em không có sao” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng trấn an cô: “Anh mang em trở về có được không?”

“Em không về. Em thật không chịu nổi, cũng không muốn sống”

Nhạc Hạ Thu nói xong, xoay người dùng sức hướng vào vách tường đụng vào.

“Hạ Thu… ” Hoắc Anh Tuấn vội vàng xông tới ôm lấy cô ta.

Nhạc Hạ Thu đầu đầy máu, cô ta cật lực ngẩng đầu rưng rưng sờ mặt anh một cái, thống khổ khóc sụt sùi: “Anh Tuấn, đừng… đừng cứu… Em… thật… em… Em quả thật sống không bắng chết, thật ra ần đó em đã rất muốn chết, em… Không nghĩ… sống… không Nhìn mình bẩn như vậy… không nghĩ… thấy anh cùng Khương Tuyết Nhu… ân ái như vậy, em… Em thật là đau… khổ… vậy cũng tốt…Có thể giải quyết… “

Bình Luận (0)
Comment