Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 32


Sự việc cuối cùng kết thúc là Mặc Yểm mang Bạch Bạch rời đi.

Đôi mắt phượng của U U dường như đánh giá một người một hồ trước mặt mình, hiện nay biết rõ chuyện nhất định không thành, rất có phong cách mà để ý quần áo, giả vờ thi lễ nói: "Yểm Quân có việc nhưng có thể tự mình sắp xếp chứ, tối nay đến tìm thiếp cũng không sao……"

Dứt lời tao nhã xoay người rời đi, để lại cho Mặc Yểm một cử chỉ, bóng hình thướt tha. Đáng tiếc lúc này Mặc Yểm đã không còn lòng dạ nào thưởng thức!

Hắn thầm nghĩ nuôi con vật cưng ở bên cạnh giết thì giờ giải buồn, sao biết tên tiểu tử này lại phá hỏng "chuyện tốt" của hắn nhiều lần, nếu không dạy dỗ thì từ nay về sau phải làm thế nào?!

Bạch Bạch thấy sắc mặt Mặc Yểm u ám, ngây thơ cho rằng U U bởi vì sợ "không thoải mái", cho nên quyết định tạm thời không cùng hắn luyện phương pháp song tu, hắn bị cự tuyệt cho nên mất hứng…… Mình dường như đã "hợp tác đồng bọn " với nàng ta, phá hỏng ngay trước mặt hắn mà!

Chỗ dựa đực mấy ngày này đối xử với nàng tốt lắm, hiện tại tâm tình hắn không tốt cần an ủi, coi như mình báo đáp hắn một chút là được rồi, để hắn mời mình ăn thiệt nhiều gà nướng.

Nghĩ tới đây, Bạch Bạch rung đuôi biến ra hình người, chủ động ôm lấy Mặc Yểm, nói nịnh nọt: "Nàng ấy không luyện phương pháp song tu với ngươi, ta luyện cùng ngươi được không." Nói xong cọ một cái trên người hắn, kiễng mũi chân hôn mạnh lên trên môi hắn một cái, cười tít mắt nhìn hắn.

Hơn một tháng sống chung thân mật gắn bó, thân thể hai người đã sớm quen thuộc lẫn nhau, hương thơm hoa quả ngọt trên người Bạch Bạch xông thẳng vào trong mũi, thân thể xinh đẹp lả lướt dán chặt lấy hắn, trong nháy mắt Mặc Yểm liền có phản ứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mặc Yểm tự nhiên cảm nhận được thân thể của mình thay đổi, mới vừa rồi bị yêu tinh hoa lan quyến rũ nồng nhiệt, lúc này lại cháy lên, "khí nóng" mãnh liệt hơn trước gấp trăm lần.

Nhưng nghe được lời nói của Bạch Bạch, chân mày hắn cau lại, hít thở sâu một hơi, miễn cưỡng đè dục vọng xuống, tay đẩy Bạch Bạch ra không lưu tình chút nào. Bạch Bạch lui vài bước mặt mũi khó hiểu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội lại đáng thương.

"Ta muốn luyện phương pháp song tu với ai, chẳng lẽ cần ngươi đồng ý sao?!" Mặc Yểm cười lạnh nói. Không nghĩ tới hồ ly ngu ngốc này nhìn tưởng như không hiểu tình hình, cũng đã ỷ lại được cưng chiều mà kiêu, muốn độc chiếm hắn, quả thực là làm trò cười! Lần này quyết không thể lại tiếp tục thả lỏng nàng.

Bạch Bạch nháy mắt mấy cái, cũng bị tính tình Mặc Yểm không sao nói được chọc giận, đấu võ mồm nàng không am hiểu, dậm chân một cái giận rỗi: "Bại hoại! Ta chán ghét ngươi!" Nói xong xoay người bỏ chạy, trong lúc nhất thời, sợ hãi đối với Thiên kiếp sắp đến cũng tạm thời để sau đầu.

Càng ngày càng không có phép tắc! Mặc Yểm đi lên hai bước muốn đem nàng quay trở về dạy bảo cho tốt, nhưng là phải dạy bảo như thế nào?

Có nói, tiểu hồ ly sẽ khóc long trời lở đất, mắng, cho dù nàng không cãi, cũng sẽ không nghe lời. Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Bạch Bạch biến mất trong rừng, Mặc Yểm hất tay áo lên, thầm nghĩ: Vì nàng mà hao tâm tổn tứ nhiều như vậy để làm gì, chẳng qua chỉ là con tiểu hồ ly ngu ngốc. Chẳng bằng tìm yêu tinh hoa lan hưởng thụ một đêm.

U U hiển nhiên là vô cùng hoan nghênh hắn đến, tiểu hồ ly tinh phá phách không ở bên cạnh nữa, hai người cũng không nhiều lời, cởi quần áo dắt tay cùng nhau đi vào Vu Sơn.

Mặc Yểm nằm trên thân thể thơm mát của U U mây mưa triền miên, tiểu mỹ nhân nũng nịu nhẹ nhàng nguyện ý hầu hạ…… Vốn đáng nhẽ nên hết lòng hưởng thụ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn không thể nào chuyên tâm được, trước mắt lúc ẩn lúc hiện đều là vẻ oan ức khó hiểu của Bạch Bạch trước khi đi, chọc ghẹo phiền muộn nóng nảy trong hắn.

Chuyện nam nữ coi trọng nhất là cùng nhau tập trung tư tưởng, chỉ có U U nóng lòng mong mỏi, tự nhiên cảm giác so với trước kia cùng Bạch Bạch ở một chỗ chênh lệch rất nhiều. Mặc Yểm vốn muốn phong lưu với mỹ nhân khác, đến trên giường rồi lại cảm thấy hứng thú tẻ nhạt, làm qua loa cho xong rồi vứt gối ra bên cạnh, khoác hắc bào lên, ngay nói một câu âu yếm cũng không, liền xoay người đi khỏi.

U U phẫn nộ trừng mắt nhìn bóng dáng hắn đi xa, âm thầm phỉ nhổ: "Nhìn thì thấy phong lưu thức thời, mới bắt đầu, đã mất thăng bằng chẳng khác tảng đá thối thông thường! Đồ đàn ông thối!"

Chẳng có lòng dạ nào, nên dù cảnh trí trong động U Lan tiên tử vốn được trang trí tỉ mỉ, rung cảm lòng người cũng làm Bạch Bạch thấy thực không vui, xông ra ngoài đụng loạn lên, đi ra khỏi sơn cốc một cách không ý thức. Sắc trời dần tối, Bạch Bạch tức giận vội vàng đi xuống dưới, cũng không chú ý phân biệt đường. May là loài cáo cùng loài chó là họ hàng gần, đi về cũng không phải khó, chỉ là trong lòng nàng thấy buồn bực, không muốn ảo não như vậy, lại nhớ tới lúc bên cạnh chỗ dựa đực bị hắn bắt nạt.

Cứ đi như vậy một hồi mà chẳng có mục đích gì, trên núi chợt nghe có tiếng người, Bạch Bạch biến thành người trốn phía sau cây, nghe hai giọng nói từ xa lại gần có vẻ quen thuộc.

"Ngươi nói độc này trên người của ta khi nào thì có thể tan? Hồng huynh đệ, không phải ta giục ngươi, nhưng thật sự là như bây giờ, ta cực kỳ không quen a!" Giọng nói than thở nghe như là Lăng Thanh Giám! Vì sao hắn lại chạy đến vùng núi hoang đất hoang này?

"Ít nhất phải hai ba tháng, hiện giờ ngươi bộ dạng này, không quen cũng là bình thường, ta không phải mang ngươi đi gặp mỹ nữ giải sầu sao." Cái giọng nói này cũng rất quen thuộc! Là hồng hồ ly Hồng Hồng !

"Hắc hắc! Hồng huynh đệ, U Lan yêu tinh thực sự xinh đẹp như ngươi nói sao? Có thể xinh đẹp bằng bạch hồ ly sao?" Từ giọng nói của Lăng Thanh Giám có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt say đắm của hắn.

"Ngươi nghĩ khá lắm, bạch hồ ly đẹp như vậy, ngay cả tiên nữ trên trời cũng chưa chắc vượt được, chẳng qua U Lan yêu tinh này cũng không kém, ngươi thấy sẽ biết. Rất xinh đẹp không nói, trên người còn có mùi tử lan hương tuyệt thế mới thực là mất hồn a! Hơn mười năm trước, trước khi ta gặp Thiên kiếp đã từng gặp qua nàng một lần, chẳng qua tu vi nàng so với ta cao hơn, khinh ghét ta chỉ là một tiểu hồ tiên. Ta khi đó thề rằng, chờ ta vượt qua Thiên kiếp, tu vi thành công, nhất định phải tìm một cơ hội cùng nàng thân thiết." Vừa nói đến mỹ nhân, giọng nói Hồng Hông cũng hưng phấn lên.

Hai giọng nói sốt sắng thảo luận kế sách theo đuổi mỹ nhân, hứng thú nói chuyện càng tăng vọt.

Đột nhiên Lăng Thanh Giám một tiếng thở dài, nói: "Thấy thì như thế nào, nhiều lắm là chỉ có thể giương mắt nhìn, ta như bây giờ, ôi ôi, xấu hổ khi gặp người a! Ách, hồng huynh đệ ta không phải ghét bỏ thể xác ngươi , nói sai, nói sai rồi!"

Hồng hồng nghe xong thật là không cam lòng: "Hừ, nếu không phải ngươi một câu khẩu quyết cũng học không thông, thìsẽ không cả ngày chỉ có thể đội lấy thân hồ của ta đi khắp nơi, ta đây lúc biến thành người, trên đời lại có mấy người đàn ông có thể so sánh với ta ?!"

Lăng Thanh Giám cười gượng vài tiếng, trong nội tâm có chút thất lễ, thực sự không phải không thừa nhận, hình dạng của mình không thể so sánh với Hồng Hồng, thực sự là kém một chút. Chỉ có điều, ai bảo là người ta là hồ ly tinh?!

"Ai ở đó?!" Hồng Hồng đột nhiên hướng tới Bạch Bạch ẩn thân trong chỗ bóng tối của cây rừng quát.

Bạch Bạch thò người ra, vừa lúc nhìn thấy Lăng Thanh Giám đứng ở giữa con đường trên núi, nằm sấp trên vai chính là Hồng hồ ly, đúng là Hồng Hồng!

"Hồng Hồng, ta là Bạch Bạch! Vì sao ngươi lại tới nơi này?" Bạch Bạch rất vui vẻ đi ra phía trước, gặp lại đồng loại xúc động có thể so với đang ở đất khách nhìn thấy đồng hương! Nhất là trong thời gian tâm tình nàng đang suy sụp.

Trên núi một người một cáo bỗng nhiên nhìn thấy dưới ánh trăng trong bóng tối của rừng cây có một người bạch y thiếu nữ đẹp đến nỗi khiến người ta choáng váng đầu óc đi ra, ban đầu kinh ngạc sau lại vui vẻ!

"Nàng là bạch hồ ly?!" Âm thanh của Hồng Hồng dĩ nhiên là từ trong miệng Lăng Thanh Giám vọng lại.

"Chính là nàng, chính là nàng! Hồng Hồng, nàng chính là tiểu mỹ nhân ở cùng chỗ vị hắc y công tử kia mà ta đã nói đến!" Hồng hồ ly hưng phấn mà đứng lên trên vai Lăng Thanh Giám để nói.

Bạch Bạch lắp bắp kinh hãi, trợn tròn đôi mắt hỏi : "Các ngươi…… Các ngươi ai là ai?"
Bình Luận (0)
Comment