"Thật không nghĩ tới, nguyên lai ngươi là tiểu sư muội của ta! Mau gọi ta một tiếng sư huynh!" Trong phòng không có người ngoài, Vân Hư cũng thả lỏng, bó gối ngồi trên mặt thảm bên giường, vừa vặn nhìn thẳng vào Bạch Bạch đang nằm lỳ trên giường.
Bạch Bạch nhìn thấy người quen rất là vui vẻ, đôi mắt hồ ly cười híp lại, nhu thuận nói:
"chào sư huynh!"Miệng Vân Hư cười há ra cơ hồ đến tận mang tai, hắn là đệ tử quan môn (*đệ tử thu nhận sau cùng) của Minh Ất, là người nhỏ nhất trong sư môn, một mực muốn có sư đệ hoặc sư muội, đáng tiếc sư phụ không có lấy nửa điểm muốn thu nhận đồ đệ, đến lúc hắn sắp tuyệt vọng cam chịu số mệnh, rốt cục xuất hiện một tiểu sư muội đáng yêu, làm hắn cao hứng đến nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.
Nhịn không được đưa tay sờ sờ Bạch Bạch, hứa hẹn nói:
"Từ nay về sau mọi việc đã có sư huynh, sư huynh nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt!"Hắn đã nghe sư phụ nói qua về tình hình của Bạch Bạch, chỉ hận chính mình tu vi nông cạn, không thể thay tiểu sư muội đi tìm tên Mặc Yểm kia, nhưng mà từ giờ trở đi, hắn nhất định sẽ chuyên tâm tu luyện, bảo vệ sư muội thật tốt, sẽ không để cho người khác khi dễ nàng.
"Hôm nay sao sư phụ còn chưa tới?" Trước đây vào tầm này, thần tiên sư phụ sẽ đến thay nàng điều chỉnh nội tức, đây là thời khắc Bạch Bạch thoải mái hưởng thụ nhất trong ngày, nửa tháng qua, mỗi ngày Bạch Bạch đều luôn chờ đợi thần tiên sư phụ đến.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comNếu như người tiểu sư muội nhớ thương không phải là sư phụ hắn, Vân Hư thật sự sẽ ăn dấm.
"Hôm nay Thiên đế tự mình đến tìm sư phụ, sư phụ đang ở phía trước chiêu đãi, chỉ sợ phải đợi Thiên đế đi khỏi mới có thể tới đây được." Vân Hư nhắc tới việc này cũng cảm thấy cùng có vinh dự, có thể khiến Thiên đế tự mình tìm tới cửa, trên Thiên đình, có mấy thần tiên có thể có vinh hạnh đặc biệt như vậy?!
Kỳ thật Thiên đế cũng không muốn tự hạ thấp địa vị đi tìm tới cửa, nhưng tình hình Âm ti địa phủ đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Diêm Quân trong mười điện âm ti địa phủ không phải là bị giết thì cũng là đang chật vật trốn về Thiên đình, hiện tại quần ma loạn vũ, ma quỷ hoành hành, thiên binh phái xuống luôn không phải đối thủ của bọn chúng, may mắn những yêu ma quỷ quái dưới Âm ti địa phủ đều là đánh chiến tự phát, nhất thời còn không có năng lực phá tan Quỷ Môn quan, nếu không chẳng những hội họa ập xuống thế gian, mà còn rất có khả năng trực tiếp ảnh hưởng đến Thiên đình.
Cũng bởi vì thế, Lục đạo luân hồi bình thường cũng bị ảnh hưởng, không chỉ là quỷ hồn vừa xuống Địa phủ bị thế lực khắp nơi kéo đi làm quỷ tốt ma binh, chính bởi đường luân hồi khắp nơi bị ngăn trở, không cách nào đầu thai trở về nhân gian, mà còn có một ít đồ đệ thế gian vô cùng hung ác, đến âm phủ cũng không muốn đầu thai lần nữa, lợi dụng Âm ti đại loạn, tụ tập thành đội, tiếp tục ở lại âm phủ làm ác.
Thiên đình nhìn thì có vẻ độc lập với nhân gian và địa phủ, trên thực tế nếu như nhân gian bị loạn, phàm nhân sẽ giảm việc cung phụng thần tiên, căn cơ Thiên đình cũng sẽ bị hao tổn, hơn nữa những yêu ma quỷ quái kia hàng năm bị áp chế tại Âm ti địa phủ, một khi phá tan Quỷ Môn quan, làm loạn thế gian xong, tiếp theo đương nhiên là lên Thiên Đình làm loạn, đến lúc đó Thiên đế còn có thể ngồi yên ổn ở vị trí được hay không cũng là một vấn đề lớn.
Mấy tháng trước Thiên đế cũng vì thế sự mà ba lần bốn lượt muốn mời Minh Ất chân nhân ra tay, nhưng Minh Ất chân nhân hình như lại có thái độ không thèm để ý, Thiên đế đã từng phái sứ giả đến thế giới cực lạc phương Tây tìm Như Lai Phật Tổ, hy vọng kiếm được ngoại viện, giải cứu Thiên đình khẩn cấp, nhưng cuối cùng sứ giả trở về chỉ mang về một câu, Phật tổ nói:
"Hết thảy là duyên, đều có nhân quả, cứ để nó qua thôi."Lời này nói trắng ra chính là: Chính ngươi thận trọng, lão tử sẽ không đến tiếp tay làm việc xấu.
Thiên đế tức giận đến mức đưa cái tên sứ giả vô dụng kia khai trừ tiên ban, giáng xuống hạ phàm. Nhưng sự tình còn chưa có kết quả, nhìn nhưng bần đạo bất tử trên Thiên đình chỉ lo tính đường sống, Thiên đế cũng hết cách, đành dày da mặt, bãi giá tới Thanh Lương quan.