Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 12

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, Thương Vị Vãn đã không còn tức giận nữa.
Chỉ còn lại một cảm giác bất lực sâu sắc.
Bởi vì, từ một góc độ nào đó, cô thực sự là người như vậy.
Vì tiền, cô đã phát triển một mối quan hệ mờ ám, không thể công khai với Trình Khuyết.
Mà Trình Khuyết quả thực là một người hào phóng.
Anh không chút keo kiệt, sẵn sàng ném tiền cho cô.
Thậm chí, cô không chút nghi ngờ rằng nếu hôm qua Cổ Thúy Phương đòi anh một triệu, hai triệu, Trình Khuyết cũng sẽ không do dự mà đưa.
Dù sao, đối với thiếu gia của tập đoàn Minh Quý, số tiền đó chẳng khác gì một, hai nghìn đồng.
Trước đây, Thương Vị Vãn chưa từng nhận ra giữa cô và Trình Khuyết có một khoảng cách lớn đến nhường nào.
Khi đến gần hơn để nhìn, cô mới phát hiện đó là một vực thẳm.
Một vực thẳm sâu không thể chạm tới.
Cô thậm chí không dám nói: “Số tiền này, tôi sẽ trả lại anh.”
Bấy nhiêu năm qua, Thương Vị Vãn đã quá hiểu bản chất tham lam và tự cao của Cổ Thúy Phương.
Tiền một khi đã vào túi bà ta, tuyệt đối không thể lấy lại.
Huống chi, số tiền đó là để chi tiêu cho Thương Tùng Tán .
Mà để gom đủ ba mươi vạn, Thương Vị Vãn có lẽ phải đợi đến ngày Bảo Lai lên sàn chứng khoán thành công, nhận được tiền thưởng từ dự án.
Nhưng trong khoảng thời gian đó, cô vẫn còn khoản chi phí y tế cần phải lo.
Từng khoản chi tiêu đều phải tính toán cẩn thận, chi li.
Ở Vân Kinh, những người có mức lương như Thương Vị Vãn đáng ra không nên sống túng thiếu như thế này.
Nhưng Thương Vị Vãn là một ngoại lệ.
Và cô cũng không còn là cô bé mười mấy tuổi.
Tự trọng dĩ nhiên quan trọng, nhưng cô cũng hiểu rằng việc người ta đưa tiền cho mình không phải là điều đương nhiên.
Không thể kiêu ngạo, tùy hứng mà không biết điều.
Vừa nhận tiền của người ta, vừa tỏ ra muốn từ chối nhưng vẫn đón nhận.
Bây giờ, Thương Vị Vãn cảm thấy nghẹn ứ, như thể vừa đánh vỡ răng cũng phải nuốt vào bụng.
Sau một hồi lâu, cô trả lời: 【Cảm ơn Trình tổng.】
Cách một màn hình, Trình Khuyết không cần tưởng tượng cũng biết cô đã nói lời cảm ơn này với giọng điệu châm biếm, mỉa mai đến mức nào.
Tiếp theo đó là một câu: 【Nhưng sau này, xin anh đừng xem điện thoại của tôi. Đưa tiền cũng đừng đưa cho những người không liên quan, cứ đưa thẳng cho tôi, tôi sẽ càng cảm ơn hơn.】

Sau khi gửi tin nhắn xong, Thương Vị Vãn xóa sạch toàn bộ tin nhắn.
Cô bước nhanh về văn phòng, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Lina và Herry vừa trở lại đã thấy cô đang tập trung xem xét tài liệu, Herry định đi pha cà phê ở phòng trà nước, gõ cửa hỏi Thương Vị Vãn có muốn uống không, cô lắc đầu: “Không cần đâu.”
Herry rời đi, trong phòng trà nước, anh ta bắt đầu trò chuyện, khẽ cảm thán:
“Chị Rieken đúng là mẫu phụ nữ lý tưởng của nhân gian, vừa kiếm được tiền, vừa xinh đẹp, lại còn bình ổn cảm xúc, ai cưới được chị ấy chắc kiếp trước tổ tiên phải tích đức lắm.”
Lina nghe vậy nhíu mày, cắn môi liếc nhìn xung quanh. “Hôm nay tôi nghe mấy thực tập sinh ở phòng ban khác nói…”
Cô ấy ngập ngừng, không nói tiếp.
Câu nói dở dang dễ dàng khơi dậy sự tò mò của Herry.
“Nói gì? Chị Rieken của chúng ta kết hôn rồi à?”
“Không phải.” Lina lắc đầu, do dự một lúc mới nói: “Họ nói chị Rieken là tình nhân của Park tổng.”
Nụ cười của Herry lập tức tắt ngấm. “Cô tin mấy lời đó à?”
Lina vỗ vào cánh tay anh ta, “Tôi đương nhiên không tin! Còn suýt nữa cãi nhau với họ, từng người được cơ hội thực tập tốt thế này mà không chịu học hành tử tế, lại đi lan truyền tin đồn về lãnh đạo. Nhưng họ lại nói cứ như thật…”
“Tôi thì tin chị Rieken.”
Herry nhấp một ngụm cà phê, nghiêm túc nói: “Quên rồi à, hồi hai chúng ta không hoàn thành bài kiểm tra đánh giá rủi ro lớn của Lệ Nghi, là ai thức khuya giúp chúng ta làm xong? Làm người phải có lương tâm.”
Lina ngượng ngùng. “Sao lại nói như thể anh là người tốt không bằng? Tôi đương nhiên nhớ chứ! Chị Rieken chính là ân nhân tái sinh của chúng ta, được chưa? Tôi chỉ thấy tin đồn trong công ty này lan truyền kỳ quái, chị Rieken hầu như không gặp Park tổng, sao lại bị đồn là tình nhân được?”
“Ai biết được?” Herry nhún vai: “Với nhan sắc và năng lực như chị Rieken, muốn người đàn ông thế nào mà chẳng được? Việc gì phải dây vào Park tổng? Hơn nữa, chiếc xe của chị Rieken, nhìn là biết không phải loại xe của người được đại gia bao nuôi.”
“Hôm nay có người thấy chị Rieken lấy tài liệu từ một chiếc Koenigsegg.” Lina nói.
“Có thể là xe của khách hàng.”
Herry nhíu mày: “Cô nghe mấy tin đồn này từ đâu vậy?”
“Nhà vệ sinh nữ.” Lina bĩu môi: “Tôi chỉ đi toilet chơi một ván game, thế mà nghe được ít nhất mười tin đồn, toàn là chuyện nam nữ.”
Dù ở thời điểm nào, tin đồn tình ái luôn là thứ mà mọi người thích nghe nhất.
Và cũng là thứ dễ lan truyền nhất.
Lina chỉ nói vài câu với Herry, sau đó vẫn còn tức giận: “Lúc đó tôi nên xông lên xé rách miệng họ.”
Herry: “…”
Trong lúc họ thì thầm trong phòng trà nước, cà phê trong cốc của Thương Vị Vãn đã cạn, cô ra ngoài định pha thêm, đúng lúc nghe được câu chuyện.
Không muốn bàn luận quá nhiều về chuyện của mình, ra mặt lúc này cũng sẽ khiến cả hai thực tập sinh lúng túng.
Thương Vị Vãn lặng lẽ quay về văn phòng.
Nhưng trong lòng lại dấy lên nghi ngờ.
Rõ ràng tình nhân của Park tổng là người khác, tại sao trong công ty lại đồn ầm lên rằng đó là cô?
Rốt cuộc là ai tung ra tin đồn này?
Nhưng những tin đồn tình ái này đối với Thương Vị Vãn chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cô nhanh chóng quay lại với công việc.

Buổi chiều, cô cần một tài liệu tài chính của Bảo Lai, nhưng khi gọi điện cho phòng tài chính của họ, họ nói rằng tài liệu chỉ có thể xem tại phòng tài chính của công ty, không được mang ra ngoài.
Gần giờ tan làm, Thương Vị Vãn lại lái xe đến Bảo Lai.
Đây không phải lần đầu tiên cô đến Bảo Lai, cô đã quen đường quen lối đến phòng tài chính của họ.
Ngay khoảnh khắc cô bước vào phòng tài chính, Tô Nghiêu đứng ở cuối hành lang, nhìn cô đầy hứng thú, như thể đang thưởng thức một bức danh họa.
Thư ký bên cạnh anh ta đã quen với dáng vẻ này, ghé sát thì thầm hỏi: “Có cần mời cô Thương ăn tối không ạ?”
Tô Nghiêu xoa cằm, lắc đầu: “Bạn của công chúa Tề Tề, không phải người dễ dàng động vào. Hơn nữa, đây còn là người được Trình Nhị bảo vệ.”
“Hả?”
Thư ký không hiểu: “Anh Trình cũng để ý đến cô ấy sao?”
“Nếu không, hôm đó ở bữa tiệc, sao anh ta lại nổi giận?”
Tô Nghiêu khẽ cười: “Nếu người anh ta quan tâm là cô sinh viên kia, ngay từ đầu đã không để cô ta uống say như vậy.”
Thư ký sững sờ, bắt đầu nhớ lại bữa tiệc hôm đó.
Tô Nghiêu cười khẽ: “Trình Nhị, con chó điên này, giờ chỉ là đang thu lại nanh vuốt, giả vờ như một con sói đuôi dài . Nếu động vào đồ của anh ta, không biết sẽ chết thảm thế nào.”
Thư ký mới làm việc cho Tô Nghiêu chưa lâu, không rõ lắm về những chuyện trong giới thượng lưu.
Nhưng cô ấy cũng đã nghiên cứu về các công tử nhà giàu, biết được Trình Khuyết điều hành một nhà hàng tên “Nguyện”, doanh thu hàng ngày lên đến hàng triệu, được xem là một trong những người thành công nhất trong thế hệ con nhà giàu khởi nghiệp.
Tuy nhiên, dù Trình Khuyết luôn được gọi là Trình Nhị, anh lại là con cả trong nhà.
Anh có một em trai tên Trình Phương, năm nay mới sáu tuổi.
Còn có tin đồn rằng đó là con ngoài giá thú của anh.
Nhưng bao năm qua, dù Trình Khuyết sống phóng túng, chưa có người phụ nữ nào ở bên anh quá hai tháng. Thường thì anh đưa họ đi ăn uống, xuất hiện trong các buổi tiệc bạn bè tổ chức, vài ngày sau lại thay người mới.
Thư ký đã gặp Trình Khuyết vài lần, cảm thấy anh không giống như “con chó điên” mà Tô Nghiêu miêu tả, mà giống một quý công tử phóng khoáng, mọi cử chỉ đều rất tinh tế.
“Cô gái à.” Tô Nghiêu nghe cô nói vậy thì cười khẽ.
“Cô bị anh ta lừa rồi.”
Thực ra, con người đó bên trong chính là một con chó điên.
Ai động vào đồ của anh ta, e rằng sẽ bị mất nửa cái mạng.
Tô Nghiêu không hứng thú đối đầu với anh, chẳng phải việc chơi bài, bay đến Macau, Las Vegas vui hơn sao?
Mất công vì một người phụ nữ, thật chẳng đáng.
Nhưng anh ta vẫn gửi bức ảnh vừa chụp cho Trình Khuyết.

Trình Khuyết đang bàn chuyện mở nhà hàng “Vọng” với bạn bè, điện thoại khẽ rung, anh cầm lên xem.
【Tô Nghiêu: Người anh em, tối nay có cần tôi tổ chức thêm một buổi tiệc cho cậu không?】
Trình Khuyết: “…”
Trình Khuyết kéo to bức ảnh, bộ trang phục hôm nay của cô làm nổi bật vòng eo cực kỳ thon gọn.
Chiếc váy ôm sát màu đen kéo dài chân cô theo góc nhìn, ánh đèn hành lang công ty sáng rực, khiến đôi chân cô trắng đến chói mắt.
Anh tùy ý phóng to thu nhỏ vài lần, rồi đặt điện thoại xuống.
Không để ý đến Tô Nghiêu.
Không ngờ Tô Nghiêu lại nhắn tiếp: 【Cậu không hẹn thì tôi hẹn nhé?】
Trình Khuyết: 【Rảnh rỗi quá hả?】
Tô Nghiêu: 【Thấy mỹ nữ, tự nhiên rảnh ngay.】
Trình Khuyết: 【Đừng chọc cô ấy.】
Tô Nghiêu cố tình hỏi: 【Sao thế?】
Trình Khuyết: 【Chọc phải công chúa Tề Tề, cẩn thận Chu Lãng đánh gãy chân cậu.】
Tô Nghiêu mắng anh: “Trình Nhị, chẳng thú vị gì. Cậu đúng là chẳng thú vị chút nào? Cậu còn định chịu tang cho anh trai cậu đến mức nào nữa? Gặp được người mình thích mà không ra tay, cả đời này cứ thế à? Mẹ kiếp, nếu cậu thực sự là tay chơi thì thôi đi, giả vờ mãi cậu không mệt à?”
Trình Khuyết chuyển tin nhắn thành văn bản, đọc xong chỉ trả lời một chữ: 【Cút.】
Rồi chặn tin nhắn của Tô Nghiêu.
“Vọng” là nhà hàng Tây mà Trình Khuyết chuẩn bị mở, phong cách tương tự như “Nguyện”.
Chủ yếu phục vụ khách hàng cao cấp và cung cấp dịch vụ tùy chỉnh riêng.
Vấn đề đầu tiên phải đối mặt là việc trang trí, bản thảo thiết kế của “Vọng” đã được Trình Khuyết phác thảo sơ bộ, anh còn đặc biệt hẹn gặp nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Carol, đồng thời trình bày ngắn gọn ý tưởng thiết kế của mình.
Khi Carol nhận bản thiết kế, điều đầu tiên khiến cô ấy kinh ngạc là sự trẻ trung và tài năng của Trình Khuyết, tiếp theo là sự hoàn chỉnh và độc đáo của bản thiết kế.
Dù chỉ là một bản phác thảo, một nhà thiết kế xuất sắc đã có thể hình dung được bao nhiêu tâm huyết được đặt vào đó.
Sau khi trang trí xong, chắc chắn sẽ khiến người ta kinh ngạc.
Trình Khuyết bình thản đón nhận lời khen của cô ấy, đồng thời hy vọng cô sẽ dành nhiều tâm huyết cho “Vọng” để dự án sớm được thực hiện.
Giọng nói tiếng Anh trôi chảy, dễ nghe, cùng cách đối thoại logic và lịch sự, khiến Trình Khuyết ghi điểm lớn trong mắt Carol.
Thậm chí, Carol còn đưa ra một đề nghị không mấy hợp lý, hy vọng Trình Khuyết có thể làm nhà thiết kế thuê ngoài cho studio của cô ấy.
Trình Khuyết hơi ngạc nhiên: “Xin lỗi. Hiện tại tôi chưa có kế hoạch chuyển nghề.”
Carol bày tỏ sự tiếc nuối, đưa danh thiếp cho anh, hy vọng anh sẽ liên lạc nếu thay đổi ý định.
Carol thậm chí nghi ngờ anh từng học trường thiết kế, nhưng Trình Khuyết lắc đầu.
Anh hoàn toàn tự học, chỉ vì hứng thú.
Nhưng sau nhiều lần xem bản thiết kế của anh, Carol càng nhìn càng thấy kỳ diệu.
Đây có lẽ chính là khả năng cảm nhận nghệ thuật và thiên bẩm độc đáo.
Carol thẳng thắn nói, nếu Trình Khuyết theo ngành này, thành tựu nghệ thuật của anh sẽ không có giới hạn.
Trình Khuyết chỉ cười, không nói gì.

Bên phía Thương Vị Vãn, cô làm thêm giờ đến tám giờ tối, tan làm đúng lúc tránh được giờ cao điểm, đường về nhà thông thoáng, cô gọi một phần đồ ăn ngoài, rồi tiếp tục xem tài liệu.
Cả hai đều ngầm hiểu mà không liên lạc với nhau.
Nhà máy của Bảo Lai nằm ở ngoại ô, sáng sớm Thương Vị Vãn dẫn các thực tập sinh đến nhà máy xem dây chuyền sản xuất, kiểm tra môi trường xưởng, tiện thể kiểm tra thiết bị, đến tối về thì trời đã tối đen.
Làm công việc điều tra thẩm định là như vậy, không được phép bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Thương Vị Vãn bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ đến Trình Khuyết, chỉ thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi, hình ảnh anh thoáng qua trong đầu, nhưng cô không cố ý nghĩ sâu hơn.
Chuyện hôm đó thực sự đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm và mong manh của cô, như thể lòng tự trọng bị người ta ném xuống đất giẫm đạp.
Nhưng cô lại như người câm ăn hoàng liên*, nên cô không muốn liên lạc với Trình Khuyết.
Người câm ăn hoàng liên* :Ý chỉ chịu khổ mà không nói ra được
Mà Trình Khuyết nhận được tin nhắn của cô, cũng nhận ra cô đang giận ngầm.
Nhưng anh không hiểu cô giận vì cái gì.
Lần trước chẳng phải cô cũng nhận điện thoại của anh sao?
Anh chẳng giận gì cả.
Hơn nữa, anh đã giúp cô giải quyết một rắc rối lớn.
Đối với Trình Khuyết, rắc rối nào giải quyết được bằng tiền thì không phải là rắc rối.
Nhưng đối với Thương Vị Vãn, công việc đó chính là mạng sống của cô.
Vì vậy, Trình Khuyết không muốn để Thương Vị Vãn mất việc.
Cũng không hiểu Thương Vị Vãn còn giận gì nữa? Cáu kỉnh cái gì cơ chứ?
Trình Khuyết không nghĩ ra, lại thêm việc bận rộn với việc trang trí và khai trương “Vọng”, nên cũng không tìm cô.
Nhưng vào những đêm khuya tĩnh lặng, anh thường mở bức ảnh Tô Nghiêu gửi đến để xem.
Lại nhớ đến lần đầu gặp mặt, vô tình ôm cô một cái, chỉ cảm thấy vòng eo cô vừa mảnh vừa mềm.
Những lần gặp sau, trong phòng khách sạn, Trình Khuyết cũng đã xác nhận điều này.
Trước đây, Trình Khuyết đã từng hạ mình, không thể lần nào cũng hạ mình.
Anh trả tiền, anh đáng ra là bên A.
Nhưng Thương Vị Vãn chẳng có chút ý thức gì của bên B.
Trình Khuyết đương nhiên không liên lạc với cô, cứ để chiến tranh lạnh như vậy trước đã.

Gần mười ngày không liên lạc, cũng không gặp mặt.
Cảm xúc của Thương Vị Vãn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, cô tự hỏi liệu lần trước mình có nói nặng lời quá không, nên Trình Khuyết mới không trả lời tin nhắn, cũng lâu như vậy không liên lạc với cô.
Dù sao, người ta là người trả tiền.
Cô nghĩ xem có nên hẹn anh tối thứ sáu ở khách sạn không.
Nếu tuần này không gặp, cô sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.
Sau đó có lẽ sẽ một thời gian không gặp.
Thứ sáu, Thương Vị Vãn do dự cả một buổi chiều.
Không biết có phải vì Chu Duyệt Tề và Triệu Nam Tinh không, cô cảm nhận được Trình Khuyết nhường nhịn mình.
Nên cũng cảm thấy mình không nên được đà lấn tới.
Những cô gái từ nhỏ ít được yêu thương, thường có chút tính cách tự ti và thích làm hài lòng người khác.
Thương Vị Vãn hiểu rõ khuyết điểm trong tính cách của mình, sau khi đi làm đã cố gắng sửa đổi, nhưng vẫn chưa sửa được hoàn toàn.
Lại sợ liên lạc với Trình Khuyết, trông như mình chủ động cầu xin được ngủ cùng, rất mất giá.
Do dự đến gần giờ tan làm, đột nhiên cô nhận được cuộc gọi từ Park tổng:
“Tiểu Thương, cô đi với tôi đến trung tâm thương mại một chuyến, tôi cần mua vài thứ phụ nữ thích, thẩm mỹ của cô tốt, giúp tôi chọn.”
Thương Vị Vãn định từ chối, nhưng Park tổng nói: “Mua cho người phụ trách của công ty Công nghệ Tư Duyệt , nếu giành được dự án này, cô sẽ là tổng phụ trách.”

Bình Luận (0)
Comment