Lần đầu Thương Vị Vãn thể hiện sự yếu đuối, nhưng vẫn dùng câu hỏi đẩy kéo.
Cô chỉ hỏi không chắc chắn, để đáp án cho Trình Khuyết.
Thực ra, cô không biết anh có đến không.
Nhưng cô đang đánh cược.
Cược rằng tối nay Trình Khuyết đã hứng thú với cô.
Dù là thể xác hay tinh thần.
Hoặc chỉ là thể xác.
Dù sao, anh đã phát điên cả tối, cho cô xem bầu trời vô tận, ngân hà rực rỡ, ôm cô chặt đến thế.
Thương Vị Vãn tin anh sẽ đến.
Chiếc Porsche dừng trước cổng biệt thự nhà họ Chu, tài xế đến nhận chìa khóa đi đỗ xe.
Chu Duyệt Tề khoác tay cô xuống xe, Thương Vị Vãn liếc về phía cổng.
Đêm đen tĩnh lặng, xung quanh lộng lẫy như cung điện, mà cô vẫn lạc lõng như cô bé Lọ Lem lạc vào hoàng cung.
Trình Khuyết không xuất hiện như hẹn, cũng không trả lời tin nhắn.
Lúc ở trong xe, Chu Lãng trò chuyện với Chu Duyệt Tề, cô giả vờ bận công việc, nhìn chằm chằm điện thoại.
Lúc xuống xe, Chu Lãng hỏi cô có cần lấy máy tính không, nhìn điện thoại lâu hại mắt.
Cô lắc đầu: “Không sao, tôi xong việc rồi.”
Cô xác định Trình Khuyết sẽ không đến.
Không biết vì lý do gì.
Cô không đoán được tâm tư anh, cũng không nắm bắt được anh.
Chính xác hơn, trong mọi mối quan hệ tình cảm, cô không thể nắm bắt đối phương.
Nên cô thấy quan hệ thân mật sẽ rất phiền.
Người từ nhỏ thiếu sự quan tâm và yêu thương như cô, không thể dẫn dắt trong quan hệ thân mật.
Dù có làm, cũng sẽ thất bại.
Đã chấp nhận đến thì an phận vậy, cô bình tĩnh theo Chu Duyệt Tề vào nhà.
Hôm nay về muộn, bố mẹ Chu Duyệt Tề không có nhà, Sở Thanh Du ngồi trên sofa nhỏ xem iPad, đang chiếu “Shin-Cậu bé bút chì”.
Vừa bước vào, Thương Vị Vãn đã cảm nhận sự nồng nhiệt của họ, ngay cả Chu phu nhân cũng nói thường nghe Chu Duyệt Tề nhắc tên cô, nay gặp mới thấy phong thái yểu điệu, đẹp như tiên nữ.
Chu phu nhân khí chất tuyệt vời, ngoài năm mươi mà như bốn mươi, khéo léo, khen cô vừa đủ, chu đáo hỏi họ ăn chưa, cô gật đầu: “Dạ, ăn rồi ạ.”
Dù vậy, bà vẫn gọi người giúp việc chuẩn bị trái cây và bữa khuya.
Không biết Chu Duyệt Tề quảng bá cô thế nào ở nhà.
Vào nhà họ Chu, cô như chàng rể mới nhận được đãi ngộ hậu hĩnh.
Nhưng sự nâng niu như trung tâm vũ trụ khiến cô hoang mang, luống cuống, chỉ biết giả vờ bình tĩnh.
Cuối cùng, Chu Duyệt Tề cứu cô: “Chúng con về phòng tắm đây. Muộn thế này, mọi người chưa về phòng ngủ à?! Mai không đi làm sao?!”
Mọi người nhìn nhau rồi cưng chiều nhìn cô, trêu vài câu.
Không khí gia đình hòa thuận, cô chỉ thấy trên phim truyền hình gia đình.
Giờ hiện thực diễn ra trước mắt, cô chỉ biết cúi đầu uống nước, che giấu nỗi cô đơn và ngượng ngùng.
Tình cảnh không kéo dài, Chu Duyệt Tề như chạy trốn, kéo cô lên lầu.
Thở hổn hển trước cửa phòng, cô ấy vỗ đầu: “Mình có thể đi thang máy mà nhỉ. Mệt chết đi đươc.”
Thương Vị Vãn cười: “Em chạy trốn gì thế?”
“Còn không phải sợ chị không thoải mái sao.” Chu Duyệt Tề mở cửa: “Họ nhiệt tình quá, em thấy chị bắt đầu sợ xã hội rồi, nên thôi về phòng em chơi vui hơn.”
Cô theo Chu Duyệt Tề vào phòng.
Phòng cô ấy chừng trăm mét vuông, phòng thay đồ, phòng chơi game, phòng tắm, thư phòng đầy đủ, lớn hơn nhà thuê của cô gấp bao lần.
Vào cửa, Chu Duyệt Tề lấy áo ngủ mới, cả nội y, kéo cô vào phòng thay đồ, nhấn nút, cửa kính tự động mở, lộ giá treo gọn gàng, toàn sản phẩm mới của các thương hiệu lớn.
“Chị chọn một bộ mai đi làm đi.” Chu Duyệt Tề hào phóng: “Toàn cỡ của chị không đó.”
Thương Vị Vãn ngẩn ra.
Chu Duyệt Tề thấp hơn, thường mặc S hoặc M, cô mặc L, gặp thương hiệu cỡ chuẩn, có khi XL.
Nhưng đây toàn L?
“Yên tâm, không phải chuẩn bị riêng cho chị đâu.” Chu Duyệt Tề sợ cô áp lực, giải thích: “Em thỉnh thoảng muốn mặc rộng, nghĩ mặc thế này trông gầy hơn, nhưng mua về ít mặc. Nhưng chúng rất hợp chị, chị mặc sẽ đẹp lắm!”
Thương Vị Vãn gật đầu: “Được.”
Sau đó giục cô đi tắm, nhưng cô vẫn chưa thay đồ, ngồi trước bàn trang điểm xem điện thoại.
Ánh sáng phản chiếu trên gương, ngẩng mắt cô thấy mình trong gương.
Tưởng mình ổn, nhưng biểu cảm lại tràn đầy thất vọng.
Vào không gian riêng của Chu Duyệt Tề, căng thẳng và lạc lõng tan đi, chỉ còn ý nghĩ về chuyện Trình Khuyết không đến đón.
Thất vọng vì tính toán sai.
Đau hơn vì yếu đuối mà không được đáp lại.
Biết thế, cô đã không gửi tin đó.
Giao diện chat dừng ở câu trả lời của cô, như cô thua một ván.
Trình Khuyết đúng là cao thủ nắm lòng người, b*p ch*t cô trong chuyện này.
Cô tức giận, chọn hết lịch sử chat định xóa, rồi lại do dự.
Cuối cùng bỏ qua.
Nhiều lần, cô có thói quen giữ chứng cứ.
Những tin nhắn này là chứng cứ, chứng minh cô và anh từng có quan hệ bí mật.
Biết đâu một ngày cần dùng.
Cô luôn chuẩn bị trước.
Chu Duyệt Tề tắm xong như xịt nước hoa, cả phòng thơm ngát.
Thấy cô ngửi ngửi mùi, Chu Duyệt Tề chỉ ngay lọ sữa tắm nên dùng.
Lại một mình trong không gian, nước nóng xối lên người, cuốn trôi suy nghĩ và phiền não trong đầu cô.
Cô dùng sữa tắm Chu Duyệt Tề gợi ý, nhưng ra ngoài lại không ngửi thấy mùi thơm đặc biệt lắm.
Chu Duyệt Tề cuộn trên giường chơi game, gọi cô lau tóc xong cùng chơi.
Cô thong thả lau, rồi sấy tóc.
Lúc lên giường, Chu Duyệt Tề đã ngáp liên tục.
Điều hòa lạnh, cô ấy cuộn trong chăn, chỉ lộ đầu tóc lù xù.
Cô vừa lên giường, Chu Duyệt Tề như con sâu ngọ nguậy, vừa gọi “Thương Thương” đã há miệng, thở đều, ngủ mất dép.
Cô thực sự phục tốc độ ngủ của cô ấy.
Đèn phòng chính tắt, chỉ còn đèn đầu giường mờ.
Giấc ngủ ngon của Chu Duyệt Tề không lây qua đến cô được, cô tỉnh táo, lướt điện thoại qua các ứng dụng giải trí xem nhưng chẳng có gì thu hút.
Vạn vật tĩnh lặng, cô tắt đèn đầu giường, chuẩn bị ngủ.
Nhưng đầu óc cô cứ như chiếu phim, tua lại cảnh tối nay bên Trình Khuyết.
Từ tin nhắn gọi cô ra nhà vệ sinh, đến khoảnh khắc ở không gian riêng trong bảo tàng, ngắm ngân hà rực rỡ.
Đẹp như giấc mơ không muốn tỉnh.
Ngân hà lộng lẫy, khiến cô trong cảnh đó mơ mộng ngắn ngủi.
Nhưng cũng nhờ Trình Khuyết, giấc mơ của cô lại tỉnh.
Trình Khuyết đúng là…
Tạo mộng rồi phá mộng.
Đây là đánh giá cô rút ra sau khi nhớ lại những khoảnh khắc bên anh.
Anh hoàn toàn không phải mẫu người lý tưởng của cô.
Thậm chí là loại cô ghét: nhẹ nhàng, phong lưu, tùy tiện.
Nhưng cô không ghét nổi anh.
Thỉnh thoảng còn chìm trong giấc mơ anh tạo ra.
Nghĩ đến đây, cô nhắm mắt cười khổ.
Đúng thật, phụ nữ chưa được yêu như cô, chỉ chút ngọt ngào là đã bị dỗ.
Thương Vị Vãn cố ý tránh đi khuyết điểm tính cách do tình yêu thiếu hụt trong quá trình trưởng thành của mình tạo thành, càng không ngừng cảnh tỉnh bản thân, rồi lại không tự giác rơi xuống.
Thậ làt châm biếm.
Ý thức bắt đầu tan rã, cô cảm thấy buồn ngủ.
Bất ngờ, điện thoại cạnh gối rung lên, màn hình sáng, ánh sáng chói mắt.
Cô nheo mắt nhìn, tin nhắn từ Trình Khuyết.
【Minh tiên sinh: Ra ngoài.】
Hai chữ ngắn gọn khiến cô mất ngủ.
Mười một rưỡi đêm, anh đến làm gì?
Đùa à?
Cô đi chân trần ra ban công, phòng Chu Duyệt Tề trải thảm lông trắng nên không lạnh.
Cô thấy dưới đèn đường ngoài biệt thự, một chiếc McLaren đen dừng ở đó, đèn xe chiếu sáng con đường rộng.
Thời tiết thất thường, lúc về gió nóng, giờ lại mưa lất phất.
Cô nhắn lại: 【?】
Lúc gọi anh đến thì anh không đến, giờ đến làm gì?
【Minh tiên sinh: Thấy cô rồi. Xuống đi.】
Cô nhìn màn hình, do dự.
Tin nhắn lại đến: 【Nhớ tôi mà không ở với tôi à?】
Cô: 【Nhưng anh đến muộn.】
【Minh tiên sinh: Tối nay vẫn chưa qua hết cơ mà.】
Ý ngoài lời, đêm chưa hết nên tính ra anh không muộn.
Mà họ vốn nên gặp nhau trong đêm.
Trước đây từng gặp lúc ba giờ sáng, trong căn phòng nhỏ, làm đến bình minh.
Cô cầm điện thoại, lòng bàn tay ướt mồ hôi, mưa lất phất nối nhau, không như mùa thu miền Bắc mà giống mùa mưa Giang Nam.
【Minh tiên sinh: Không ra tôi bấm còi đấy.】
Anh bắt đầu giọng điệu đe dọa.
Cô thích mềm mỏng không thích cứng rắn nên đứng trên ban công nhìn xe anh rồi nhắn: 【Vậy tôi cứ không ra đấy, anh bấm đến trời loang đất lở đi.】
【Minh tiên sinh: Thương Vị Vãn, cô thật sự nhớ tôi hay giả vờ vậy?】
Thương Vị Vãn: …
Cô không hiểu sao anh cứ xoắn vào vấn đề này.
Lúc đó cô nhắn thế để khiến anh tò mò, để lấy lòng anh, để anh đến.
Lời giả xen thật, thật xen giả, chính cô cũng không rõ bao nhiêu thật giả.
【Minh tiên sinh: Tôi đến đón cô. Ra đi.】
Qua màn hình, cô tưởng tượng được giọng anh đã mềm mỏng hơn.
Giao diện tin nhắn toàn anh nhắn, cô ít khi trả lời lại, trạng thái này làm cô dễ chịu, sự thất bại tối nay được xoa dịu.
Cô không trả lời nhưng quay về phòng thay đồ.
Như việc anh không trả lời sẽ đến đón, nhưng muộn vẫn đến.
Cô thay đồ, đeo túi rồi rón rén ra ngoài.
May mắn, Chu Duyệt Tề đã ngủ say, cuộn trong chăn lẩm bẩm nói mớ.
Biệt thự tĩnh lặng, cô thong thả xuống lầu.
Nhưng đến cầu thang tầng hai, bất ngờ một ngọn đèn sáng lên
Không gian vàng mờ sáng lên, cô khựng bước, quay đầu chạm mắt Chu Lãng đang xoa huyệt thái dương.
Anh ta xoa xong, đeo kính vào, tay còn ở công tắc đèn.
Một sự ngượng ngùng khó tả lan tỏa.
Cô như học sinh bị bắt quả tang trốn nhà, chỉ ho khẽ để chữa ngượng: “Anh chưa ngủ à?”
Chu Lãng gật đầu, lặng lẽ quan sát cô: “Cô đi à?”
Cô và anh ta cách vài chục mét, giọng không lớn, nhưng trong tĩnh lặng vừa đủ nghe.
“Ừ.” Cô biết không giấu được nên thẳng thắn: “Tôi còn chút việc.”
“Tôi đưa cô đi?” Chu Lãng nói xong thấy không ổn nên sửa lại: “Tôi bảo chú Trần đưa cô đi.”
Chú Trần là tài xế nhà họ Chu, từng chở Chu Duyệt Tề và họ đi chơi nên cô cũng quen.
Cô từ chối: “Không cần, bạn tôi đến đón.”
Chiếc xe phô trương của Trình Khuyết ngoài kia, chắc chắn không giấu được.
Chu Lãng vô thức nhìn ra ngoài, nhưng cửa sổ cuối hành lang tầng hai xa và nhỏ nên không thấy rõ.
Nói đến đây, anh ta không giữ nữa, tiến vài bước lại gần cô.
Trong không gian tĩnh lặng, cô nghe tiếng bước chân anh ta, từng bước vững chắc đến gần.
Biết anh ta không thuộc về mình, nhưng khoảnh khắc này tim cô vẫn rung lên.
Những đêm mất ngủ thời đi học trỗi dậy, cô lặng lẽ tránh ánh mắt anh ta.
“Tôi tiễn cô ra.” Chu Lãng đẩy kính: “Ngoài kia hình như trời đang mưa.”
Cô hỏi: “Ô ở đâu? Tôi cầm ô ra là được, không phiền anh.”
Anh ta đã theo sau xuống lầu: “Đi thôi, đừng khách sáo.”
Anh ta đút một tay vào túi, mặc đồ ở nhà dài tay, luôn giữ khoảng cách.
Cô từng bước xuống cầu thang, anh ta theo sau.
Đây là cảnh cô không dám mơ tới.
Nhưng cô như tên trộm, lén lấy hạnh phúc không thuộc về mình.
Song cô lại quá ngay thẳng, không thể an tâm mơ mộng những thứ không phải của mình.
Như biệt thự này, phòng công chúa của Chu Duyệt Tề, như Chu Lãng.
Nên mỗi bước cô đi đều run rẩy, chịu đựng sự giày vò.
Cô chẳng cảm nhận được hạnh phúc.
Trái tim như bị bàn tay bóp chặt, lơ lửng nơi nguy hiểm như đi trên dây, giây sau có thể rơi vào vực sâu.
Chu Lãng lấy ô đen lớn từ tủ ẩn ở cổng, ra ngoài mở ô che cho cô.
Cô giả vờ bình tĩnh: “Tôi tự đi được.”
Cô định lấy ô, nhưng anh ta đã thấy chiếc xe ngoài kia.
Một chiếc McLaren phiên bản giới hạn, biển số kiêu ngạo: Kinh A8888.
Chủ xe tất nhiên anh ta quen, không hề xa lạ.
Như xác minh suy đoán của mình, cửa sổ McLaren hạ nửa xuống bất chấp trời mưa, lộ mặt Trình Khuyết.
Anh ngậm điếu thuốc, cười phóng túng, nhướng mày như khiêu khích.
“Cô với Trình Khuyết…” Chu Lãng do dự hỏi.
Cô nghe tên anh nên quay lại nhìn, cửa sổ đã đóng, không thấy được mặt Trình Khuyết.
Nhưng cô đoán Chu Lãng đã nhận ra anh qua xe.
Cô không chối: “Có chút giao tình.”
Cô học Trình Khuyết, nói dối một cách bình tĩnh, thuần thục.
Nhưng lòng bàn tay ướt mồ hôi, không dám nhìn mắt Chu Lãng.
Càng không dám đoán anh ta nghĩ gì về cô.
Anh ta nhìn cô một lúc, trong ba mươi giây ngắn ngủi, mưa lất phất, đôi mắt sâu thẳm như muốn khoét lỗ trên người cô, không biết anh ta đang nghĩ gì.
Cô không chịu nổi sự tĩnh lặng, bất ngờ tiếng còi xe gấp gáp vang lên khiến cô giật mình.
Cô cúi mắt: “Bạn tôi đang đợi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, không đợi ô của anh ta, cô bước nhanh vào mưa.
Giây sau, chiếc ô đã che trên đầu nên cô không bị ướt.
Nhưng ô che kín cô, còn Chu Lãng giữ khoảng cách khiến nửa người dầm mưa.
Anh ta dịu giọng gọi: “Thương Thương.”
Cô chậm bước: “Hả?”
Anh trầm giọng nặng nề: “Trình Nhị không phải người thích hợp với cô.”
Chỉ một câu đã khiến cơ thể cô cứng đờ.
Chu Lãng thông minh thế, với cảnh này, cộng thêm việc Trình Khuyết bất chấp ra mặt cho cô ở “Nguyện”, còn gì không đoán được nữa?
Nhưng cô không ngờ anh ta nói thẳng, không giữ chút thể diện cho họ.
Xé toạc lớp hòa hợp bề ngoài của họ.
Ngón tay cô lướt lòng bàn tay, cố lau mồ hôi bình tĩnh nói: “Vậy sao?”
“Tôi quen cậu ấy lâu hơn cô.” Chu Lãng nói: “Cô là bạn thân của Tề Tề, tôi không muốn tình bạn của các cô vì những thứ khác mà bị ảnh hưởng.”
Cô đứng vững, ngẩng đầu trước anh ta, nhìn người nửa người đang ướt mưa kia.
Vẫn dáng vẻ dịu dàng ấy, ngay cả khuyên giải người khác cũng uyển chuyển.
Nhưng lời khuyên nói ra chỉ vì Chu Duyệt Tề.
Dù là lúc khuya vẫn tiễn cô ra ngoài, dù là che ô cho cô thì tất cả cũng chỉ vì cô là bạn thân em gái anh t.
Đồng thời sợ cô đi lầm đường, gây rạn nứt với Chu Duyệt Tề làm cô ấy buồn, nên đánh tiếng trước.
Lần đầu cô gần Chu Lãng thế này.
Trước đây, cô xem anh ta như trăng trên trời, hoa trong nước, nên thấy anh dịu dàng tuyệt đối.
Giờ đến gần mới thấy dịu dàng là mặt nạ.
Anh ta mang mọi phẩm chất của một doanh nhân.
Cũng đúng, thiếu gia tập đoàn Hoa Thuần, không tinh ranh sao nắm cả tập đoàn?
Cô tự dệt ảo mộng đẹp đẽ.
Cô cười khổ, nhanh chóng che giấu cảm xúc, lạnh lùng đối diện: “Trước đây tôi thế nào, sau này cũng vậy, nhất là với Tề Tề. Anh yên tâm, tình bạn của chúng tôi không thay đổi. Còn chuyện khác, tôi gần ba mươi tuổi rồi, không cần anh phí tâm suy nghĩ.”
“Nếu cô muốn nhảy việc sang công ty chứng khoán khác.” Anh vẫn giữ giọng ôn hòa: “Tôi có thể giúp. IPO của công nghệ Tư Duyệt tôi có thể giao cho cô, và sẵn đó tiết lộ với vài công ty chứng khoán, chắc vài ngày sau sẽ có bên săn đầu người tìm cô, muốn tuyển dụng cô.”
“Là vì Tề Tề sao?” Cô đứng đó, trước người cô thầm yêu bảy năm, anh ta che ô cho cô, sau lưng là sương mù dày đặc.
Hư hư thực thực, cô không thấy rõ.
“Không hoàn toàn.” Chu Lãng nói: “Năng lực của cô cũng là yếu tố quan trọng.”
Cô biết đây là lời giữ thể diện, không thể nói thẳng chỉ vì em gái tôi mới tìm cô, như thế sẽ tổn thương tự trọng cô.
Nhưng cô tự biết mình, lòng rất muốn nhưng chỉ lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh Chu. Nhưng tôi chưa nghĩ đến việc này, anh làm thế sẽ chỉ thêm thử thách cho tôi và Tề Tề, yêu đương không l*m t*nh bạn thay đổi, nhưng tiền và quyền thì có thể đấy.”
Cô không kiêu không ngạo, như cây trúc bất khuất: “Nếu anh thật sự muốn tốt cho Tề Tề, sau này đừng can thiệp quá nhiều vào những chuyện này.”
Nói xong, không cho anh ta cơ hội phản ứng, cô chạy nhanh đến xe Trình Khuyết, mở cửa ghế phụ lên xe.
Lên xe xong, cô không kìm được nhìn ra ngoài, nghe giọng dịu dàng: “Ông xã.”
Sở Thanh Du mặc váy ngủ bước ra: “Anh làm gì thế? Tiễn Thương Thương à?”
Chu Lãng lập tức nở nụ cười dịu dàng: “Ừ, bạn cô ấy đến đón nên anh tiễn ra.”
Sở Thanh Du đứng ở cổng, liếc thấy chiếc xe liền nhận ra: “Trình Khuyết?!”
Giọng họ không lớn, nhưng trong xe mơ hồ nghe được.
Cô chưa kịp định thần, đang lén nhìn họ thì giây sau cửa sổ xe hạ xuống, Trình Khuyết cười cợt: “Anh Lãng, chị Du, tôi đưa cô ấy đi trước.”
Nói xong, xe khởi động lao vút trong đêm mưa.
Sở Thanh Du và Chu Lãng đứng trước cổng biệt thự, đồng loạt im lặng.
Lát sau, Sở Thanh Du mới bừng tỉnh: “Trình Khuyết với Thương Thương là gì vậy?”
“Không rõ.” Chu Lãng không nói suy đoán của mình chỉ nói: “Có thể là có chút giao tình.”
“Nhưng Trình Khuyết không phải người như thế.” Sở Thanh Du nhíu mày: “Muộn thế này còn lặn lội đến đón một người phụ nữ.”
Chu Lãng lắc đầu: “Có khi thay đổi rồi.”
Sở Thanh Du chạm tay anh: “Anh nhớ em họ em từng yêu Trình Khuyết không? Hồi đó cô ấy suốt ngày kể bên tai em về cậu ấy, nói nhiều nhất là Trình Khuyết xem cô ấy như công cụ, chỉ có danh bạn gái hờ.”
Chu Lãng ngẩn ra: “Lam Du?”
“Đúng là cô ấy.” Sở Thanh Du nói: “Cô ấy bảo đàn ông như Trình Khuyết sẽ không yêu ai, đến đón bạn gái ăn cơm cũng không chịu.”
“Có thể.” Chu Lãng nhìn đêm đen, trầm tư.
Anh ta còn nghĩ về lời Thương Vị Vãn.
Cô ám chỉ anh ta quản Chu Duyệt Tề quá nhiều sao?
Nhưng Chu Duyệt Tề do anh ta nuôi lớn, nếu anh ta không quản, không dám nghĩ đến việc cô ấy ngây thơ như vậy sẽ bị lừa thế nào.
Anh mải nghĩ ngợi không nghe lời Sở Thanh Du, đến khi cô ấy lay tay: “Anh nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Anh tỉnh táo lại: “Em vừa nói Trình Khuyết sao?”
“Ừ.” Sở Thanh Du tiếc: “Trước đây cũng là đứa trẻ hồn nhiên. Từ khi Trình Thương Tân chết, cậu ấy như là một người khác vậy.”
Nhắc Trình Thương Tân, Chu Lãng trầm giọng: “Dù sao lần đó, cậu ấy cũng suýt mất mạng.”
“Bác Trình cũng thật là, mất một đứa rồi, còn kéo đứa khác theo.” Sở Thanh Du kéo anh ta về thực tại: “Nhưng Trình Thương Tân chết đi đúng là tiếc, anh nhớ năm lớp mười hai cậu ấy thi vật lý không? Hồi đó chúng ta thấy cậu ấy đẹp trai chết đi được.”
“Hử?” Chu Lãng véo eo cô: “Em cũng thấy cậu ấy đẹp sao?”
“Lúc đó có thích thoáng qua.” Sở Thanh Du bị anh ta chọc ngứa, cười khúc khích: “Nhưng cậu ấy không phải lén yêu Thi Ý sao? Em đâu dám mơ tới.”
Chu Lãng bế cô ấy: “Em còn thích người khác à?”
“Giờ chỉ yêu mình anh thôi.” Sở Thanh Du ôm cổ rồi lại cắn cổ anh ta: “Nói ra lâu rồi không gặp Thi Ý. Lần cuối cô ấy về nước là hồi đại học…”
Chưa nói hết, cô ấy đã bị ném lên giường.
Chu Lãng dính mưa ẩm ướt áp sát.
Sở Thanh Du né trên giường, anh ta càng dán chặt: “Lại đây tạo em bé nào.”
Sở Thanh Du đỏ mặt, e thẹn nép vào lòng anh: “Tối nay anh nhẹ nhàng chút nhé.”
“Anh đã bao giờ thô bạo với em đâu?” Chu Lãng vén váy ngủ cô ấy.
Đêm khuya quyến rũ, gió thu lướt qua cửa sổ mộng mị.
Thương Vị Vãn được đưa đến phòng suite khách sạn Minh Quý, nơi cô và Trình Khuyết từng ở.
Cô lẽo đẽo theo anh xuống xe, lên lầu rồi ngồi trên giường định thần.
Trình Khuyết tựa bàn đối diện hút thuốc, nhìn cô chằm chằm.
Hút xong điếu thuốc, anh cởi một cúc áo: “Còn nhớ tôi không?”
Cô ngẩng đầu, mắt ngấn sương hơi đỏ.
Lời mỉa mai anh chưa nói mắc kẹt ở cổ, cổ họng hơi khô khốc, không biết phải mỉa mai thế nào.
“Cô khóc gì vậy?” Anh lấy tờ giấy đưa qua nhưng cô không nhận.
Anh nhíu mày, ngồi xổm trước mặt cô, chà giấy lên mặt cô, chẳng có chút dịu dàng nào.
Cô bị anh làm đau, không kìm được nắm cổ tay anh.
Anh dừng tay rồi lạnh giọng: “Cô khóc gì? Thấy Chu Lãng yêu vợ thì khó chịu à?”
Cô không đáp, nhưng biết rõ không phải như anh nói.
Chỉ là trong lúc đối đầu với Chu Lãng, tim cô lạnh đi.
Như ngọn lửa cháy bao năm bị dập tắt đến không còn tia lửa.
Không phải hết thích, chỉ là bất ngờ chấp nhận khoảng cách giữa cả hai quá lớn, đau đến tim co rút.
Nhưng sự im lặng của cô với anh là thừa nhận, anh lại lấy giấy lau nước mắt, nhưng lau đến mức bực bội, anh vứt giấy: “Không xem được còn cố xem, xem xong chạy đến chỗ tôi khóc. Lúc cãi với anh ta không phải mạnh mẽ lắm sao? Sao đến với tôi chỉ biết khóc khóc khóc vậy.”
Anh nói xong thấy mắt cô càng ngấn nước.
Cô quay mặt không cho anh nhìn, anh thấy buồn cười xoay người qua ép cô nhìn.
Cô tiếp tục quay, anh tiếp tục quay theo.
“Không phải không muốn nhìn sao?” Cô sụt sịt: “Lát tôi tự bình tĩnh là được.”
Giọng mũi như cảm nặng.
Nhưng mối tình đơn phương bảy năm này như cơn cảm nặng khó lành.
Yêu thầm Chu Lãng như biết từ đầu là kết thúc buồn vẫn lao vào như thiêu thân.
Giờ đến đường cùng, cũng chỉ có thể khóc để tiễn biệt cảm xúc phức tạp.
Trình Khuyết ép sát, cầm giấy lau nước mắt: “Cô đã khóc bao lần vì anh ta rồi? Không thấy phiền à?”
Cô nhìn anh, thấy anh vừa nhíu mày phàn nàn, vừa cẩn thận đặt giấy cạnh mũi, ra hiệu cô xì mũi.
Cô không khách sáo, xì mũi xong anh nhíu mày ném giấy vào sọt.
“Thương Vị Vãn.” Anh gắt gỏng gọi.
“Hả?” Cô nghèn nghẹn đáp.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, sương trong mắt tan đi, cô thấy anh rõ hơn.
“Ông đây lau mũi cho cô rồi, đừng khóc nữa.” Anh nói “Cô xem, mấy người rảnh rỗi là cứ yêu với đương, có gì hay ho? Ngày nào cũng khóc như đồ ngốc.”
Cô nhăn mũi, nghĩ mình ảo giác.
Sao cảm giác giọng anh như dỗ cô?
Nhưng lời khó nghe quá nên cô chất vấn: “Anh không muốn đụng yêu đương, vậy tối nay hỏi tôi nhớ anh không làm gì?”
Biểu cảm anh cứng lại.
Cô chưa kịp đắc ý, bất ngờ bị đẩy ngã xuống giường, anh đè lên cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô, giọng phong lưu trầm hơn đêm mưa:
Anh nói: “Bảo bối à, cơ thể nhớ cũng là nhớ đấy.”