Lý do Thương Vị Vãn nghi ngờ rất đơn giản.
Cô không phải người nổi tiếng, những bức ảnh này đăng lên mạng xã hội không hủy hoại cô.
Vậy nên, nếu không đưa đến trước mặt Trình Khuyết, chúng vô giá trị.
Nhưng Trình Khuyết lại mang đến cho chúng giá trị.
Khi anh bỏ tiền mua, chứng tỏ anh tin những bức ảnh này là thật.
Dù để che giấu cho cô hay đối chất với cô, đều cho thấy anh không tin cô.
Cô tức đến ngực phập phồng, hơi đau nhói.
Cả người như bức tường cao dựng đứng.
Trình Khuyết nghe cô chất vấn nhưng không đáp, ngồi yên châm điếu thuốc.
Khói mù che mờ anh trong sương.
“Cô muốn công khai những bức ảnh này sao?” Anh hỏi.
Cô lạnh lùng: “Tôi với từng người trong ảnh đều trong sạch, có gì không dám?”
Đáng ghét là Tô Hân, chơi trò bẩn sau lưng.
Anh nhếch môi cười khẩy, rút bức ảnh dưới cùng, ngậm thuốc ném trước mặt cô: “Còn bức này?”
Ảnh rõ ràng chụp cô nhìn bóng lưng Chu Lãng.
Cô không nhớ là khi nào, ở đâu, chỉ dựa vào bộ đồ mơ hồ đoán, chắc đã nhiều năm trước.
Ngón tay cô đè góc ảnh, móng tay trắng bệch.
“Bức này thì sao chứ?” Cô cứng miệng: “Tôi với anh ấy chẳng có tiếp xúc thực chất.”
“Thương Vị Vãn.” Anh dập thuốc, giọng nhàn nhạt: “Ánh mắt cô nhìn anh ta không gọi là trong sạch.”
Cô: “…”
“Những bức ảnh này còn đến được tay tôi.” Anh bình tĩnh, vẫn dáng vẻ bất cần, không đoán được là đang vui hay buồn, như nói chuyện vô nghĩa: “Nếu đến tay Chu Lãng, tôi không dám nghĩ mối quan hệ của cô…”
“Không phiền anh lo.” Cô cắt lời, đứng dậy: “Dù sao đời tôi thối nát thế này, thêm chút nữa cũng chẳng sao.”
“Mối quan hệ thế nào tôi không kiểm soát được.” Cô chống tay lên bàn, hơi nghiêng người, lạnh lùng nhìn anh, im lặng lát rồi nói: “Anh muốn đưa chúng cho ai thì đưa.”
Nói xong, cô quay người rời đi, không ngoảnh lại.
Trình Khuyết bị cô mắng bất ngờ.
Khi Tô Hân mang ảnh giao dịch, anh không định mua.
Nhưng thấy ảnh cô và Chu Lãng, anh nhíu mày.
Sở Thanh Du tính cách ôn hòa, nhưng nhà họ Sở sau lưng không thế.
Nếu họ biết có một Thương Vị Vãn xinh đẹp thầm yêu Chu Lãng, lại thân với Chu Duyệt Tề, khó tránh nghi ngờ cô cố ý tiếp cận anh ta qua cô ấy, lúc đó đời cô mới đảo lộn.
Do dự, anh bỏ tiền mua, còn bóng gió cảnh cáo Tô Hân.
Bảo cô dừng tay khi anh còn nói chuyện tử tế, nếu không, chọc giận anh, anh không biết sẽ làm gì.
Cuối cùng, Tô Hân ngượng ngùng rời đi.
Anh làm nhiều thế, tự thấy đối với cô đã tử tế, trước giờ đã từng có người phụ nữ nào đáng để anh tốn công đến thế đâu chứ?
Anh không mong cô cảm kích, vậy mà cô còn lôi chuyện tin tưởng ra?
Thật hài hước.
Cô thầm yêu Chu Lãng không phải rõ ràng sao? Giấu giếm bao năm nay rồi.
Anh còn thấy uất ức.
Ban đầu ngủ với cô, không thấy việc cô thích Chu Lãng là gì to tát, còn nghĩ thế này tốt, không dính líu tình cảm.
Giờ càng nghĩ càng bực.
Mẹ nó.
Chu Lãng có gì tốt?
Một gã đã có vợ.
Anh nhìn đống ảnh trên bàn, nghĩ đến chuyện bao nhà hàng “Vọng” để mời cô ăn.
Ăn cái rắm.
Thương Vị Vãn về nhà, tắm nước nóng, da trắng bị nóng đỏ lên.
Ra khỏi phòng tắm, cô đã bình tĩnh hơn.
Cô cố xua Trình Khuyết khỏi đầu, lấy iPad đặt trên bàn mở video giảng dạy, tay đè cuốn sách đọc.
Kiến thức thi đại lý bảo hiểm phức tạp, đòi hỏi năng lực toàn diện.
Cô bắt đầu học muộn, muốn nắm nhiều kiến thức trong thời gian ngắn, dù là “máy thi” như bạn gọi cũng khó.
Nếu Tô Hân không đưa ảnh cho Trình Khuyết, cô còn giả chết ở Vạn Thanh.
Nhưng sau vụ này, cô nghiêm túc nghĩ đến chuyện rời đi.
Xem xong video giảng bài, cô mở máy tính viết thư xin nghỉ “đàng hoàng”.
Thực ra, cô muốn Quách Vỹ không chịu nổi mà sa thải, để nhận bồi thường hai tháng lương.
Nhưng nhóm dự án Bảo Lai hiện không ai phù hợp hơn cô, nếu điều người từ nhóm khác, phải làm quen tài liệu, hòa nhập đồng nghiệp, chậm tiến độ.
Những năm ở Vạn Thanh, cô luôn xuất sắc.
Tổng hợp lại nhiều thứ, Quách Vỹ không có lý do sa thải cô.
Cô sợ Tô Hân làm gì quá đáng, thà rời đi sớm để tập trung thi.
Sau khi thi thì về quê thăm chị.
Lên kế hoạch xong, cô lưu thư xin nghỉ.
Nhưng ngực vẫn nặng.
Không phải vì nghỉ việc.
Nghỉ việc làm cô nhẹ nhõm.
Căn bản là chuyện Trình Khuyết mua ảnh từ Tô Hân khiến cô tức giận.
Cả buổi tối cô học không tập trung, hay bị phân tâm.
Cô chọn đi ngủ sớm.
Nhưng nhắm mắt, đầu óc vẫn hiện cảnh đối chất với anh ở “Vọng”.
Trong lúc ý thức tan rã, cô bất ngờ mở mắt.
Từ đầu, cô không thấy công khai ảnh là chuyện to tát mà chỉ quan tâm anh có tin cô không.
…
Lòng bàn tay cô ướt mồ hôi, cả người giật mình.
Cô tự dọa mình.
Không biết từ bao giờ, cô không còn nghĩ đến Chu Lãng, không tra tư liệu, giá cổ phiếu, dự án mới của Hoa Thuần, trước đây còn xem báo cáo tài chính của họ.
Đầu óc ngày càng đầy hình ảnh Trình Khuyết, càng gần anh, càng thấy anh không như vẻ ngoài phong lưu, bất cần.
Cô dường như, hơi động tâm với anh.
Đây là chuyện chết người.
Hôm sau cô về trụ sở công ty.
Vừa đến, cô đã gây sóng gió, đi đâu cũng thấy ánh mắt kinh ngạc.
Ánh mắt thường biết nói, nhất là nơi có tin đồn lớn.
Chỉ liếc là biết họ có đầy chuyện muốn bàn.
Tin tức trước đó họ được nghe, đến khi nhân vật chính xuất hiện tất nhiên sẽ gây sóng gió xung quanh.
Nhất là cô lại bước vào văn phòng Quách Vỹ.
Quách Vỹ vừa đến, bàn làm việc bừa bộn, hai bên chất sách chuyên ngành của nhiều lĩnh vực, liên quan các dự án lớn của Vạn Thanh.
Phải công nhận thái độ làm việc của Quách Vỹ khá tốt.
Cô vào trong thấy miếng băng cá nhân sau gáy ông ta, không biết bị Tô Hân hay tiểu tam cào.
Cô cười lạnh trong lòng, nhưng công việc là công việc, đặt đơn xin nghỉ mới in lên bàn.
Quách Vỹ không bất ngờ, liếc tờ đơn nhưng không mở ra: “Đây là bám được cây lớn nào sao?”
“Hiện chưa có kế hoạch làm việc.” Cô nghĩ đến quãng thời gian dài nhất ở đây, nên dù nghe gai trong lời vẫn bình tĩnh: “Tôi chuẩn bị tập trung thi, chuyện khác thi xong tính.”
“Không phải chuẩn bị nhảy sang Lai Tinh sao?” Quách Vỹ cười lạnh: “Thương Vị Vãn, cô bản lĩnh thật, mang dự án công nghệ Tư Duyệt nhảy việc.”
Cô nhíu mày: “Ý gì?”
Cô đã từ chối giúp đỡ của Chu Lãng…
“Giả ngu gì chứ.” Quách Vỹ mở đơn: “Ngành này đồn lâu rồi, ai thuê cô thì có dự án Tư Duyệt. Trước đây cô như xem xiếc khỉ, xem tôi mua quà cho Tư Duyệt, cô có vui không?”
“Ông hiểu lầm rồi.” Cô giải thích: “Dự án Tư Duyệt, tôi không nhúng tay vào.”
“Cô nói thư ký Chu Lãng xuất hiện ở đồn là ngẫu nhiên sao, cô không quen hả?” Quách Vỹ chất vấn.
Cô im lặng.
Không khí văn phòng trầm xuống.
Cô chỉ muốn hôm nay phê duyệt đơn, nửa tháng sau bàn giao việc rồi kết thúc.
Rõ ràng Quách Vỹ không muốn dễ dàng thả cô đi.
“Quen.” Giọng cô lạnh: “Rất thân.”
Quách Vỹ trải đơn ném lên bàn: “Nếu cô thật sự cảm ơn công ty bồi dưỡng thì ký được dự án Tư Duyệt trước đã rồi đi.”
Cô: “…”
Mưu tính của Quách Vỹ sắp bốc lửa.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Quách.” Cô kìm giận: “Dự án Tư Duyệt tôi không biết gì cả, ông vẫn có thể tranh. Nhưng nếu hôm nay đơn này không ký, dự án Tư Duyệt chắc chắn sẽ không về Vạn Thanh.”
“Cô đe dọa tôi sao?” Quách Vỹ lạnh lùng liếc.
Cô lùi để tiến: “Không dám. Tôi chỉ nói, tôi không có quyền quyết dự án này, nhưng dù sao cũng có chút giao tình với thiên kim của Hoa Thuần.”
Quách Vỹ tức đến nghiến răng, ký đơn suýt rách giấy.
Cô không ngờ cuối cùng phải lôi Chu Duyệt Tề ra mới nghỉ được, lại thấy sự tàn khốc của thế giới.
Nhất là trong thế giới tư bản, luật rừng càng rõ.
Sau đó cô cầm đơn đã được ký đến phòng nhân sự.
Hôm sau, nhóm dự án khác điều đồng nghiệp mới, hai thực tập sinh biết cô sắp nghỉ, ríu rít hỏi dự định sau này.
Cô chỉ nói đi từng bước.
Đồng nghiệp mới từng hợp tác nên giao việc suôn sẻ.
Cô có trách nhiệm với dự án nên vừa giao việc cũ vừa đẩy tiến độ.
Tuần cuối ở công ty, cô gần như làm liên tục, Lina khuyên: “Chị biết dự án này nhiều vấn đề, kẹt ở đó, không phải người nhỏ như chúng ta giải quyết được mà. Chị sắp nghỉ, quản làm gì nữa.”
“Làm sư một ngày, gõ chuông một ngày.” Cô nói.
Lina bĩu môi: “Chuông chị gõ vang thật.”
Cô cười, không nói.
Hôm đó đóng máy tính, cô đi loanh quanh trong nhà máy Bảo Lai, trời tối, đèn đường ngoại ô yếu như đom đóm, chỉ lờ mờ chiếu sáng mặt đất.
Trưa cô bận đến quên ăn, giờ thoát khỏi công việc cô mới thấy đói, mở điện thoại định gọi đồ ăn, về nhà vừa kịp ăn.
Chưa kịp gọi thì chuông điện thoại vang.
Màn hình hiện cuộc gọi đến.
Cô nhíu mày, miễn cưỡng nghe.
Giọng Cổ Thúy Phương qua ống nghe: “Con còn hai vạn không?”
Mở miệng là đòi tiền.
Cô từ chối.
Đùa à, tháng sau tiền thuê nhà cô còn khó khăn.
“Không có?” Cổ Thúy Phương tính ngày: “Hôm nay con không được phát lương sao?”
Cô cười lạnh, bận cả ngày còn chưa xem tin nhắn ngân hàng, quên luôn chuyện này, vậy mà Cổ Thúy Phương lại gọi nhắc.
Cô không nuôn chiều mà tính toán: “Ba vạn trước đưa bà đâu? Xài hết rồi sao?”
“Xài thế nào nữa? Chị con ngày ngày nằm viện, không tốn tiền à? Con ranh, đừng quên, nếu không có chị con chu cấp, con có ngày hôm nay không?”
Cổ Thúy Phương nói: “Tán Tán sắp đính hôn với bạn gái, mẹ biết con bận ở Vân Kinh, không cần về dự. Là chị hai, trả tiền ba món vàng là được, không nhiều, hai vạn, chuyển cho mẹ, mai mẹ dẫn bạn gái nó đi tiệm vàng xem. Con không biết, giá vàng chỗ mẹ lại tăng, năm trăm tệ một gam, may là bạn gái Tùng Tán hiểu chuyện, chỉ muốn dây chuyền, bông tai, vòng tay.”
Giọng bà hớn hở, như mơ màng đến việc mai dẫn con dâu tương lai tiêu hoang ở tiệm vàng.
Gió thu ngày càng lạnh, cô đứng cạnh xe, cảm giác gió lạnh thấu xương.
Nhân lúc bà nói, cô xem tin nhắn, nhưng không có thông báo giao dịch ngân hàng.
Wechat có tin, đồng nghiệp phòng tài vụ nói do cô xin nghỉ giữa tháng, lương tháng trước và nửa tháng lương nghỉ việc sẽ được chuyển sau năm ngày làm việc kể từ ngày nghỉ.
Cô quên mất chuyện mình xin nghỉ giữa tháng.
“Tôi nghỉ việc rồi.” Cô lạnh lùng.
Cổ Thúy Phương đang thúc chuyển tiền, còn nói muộn rồi chuẩn bị ngủ, nghe thế không tin vào tai mình nói: “Nghỉ việc? Con bệnh à? Tìm được việc nhiều tiền hơn sao?”
“Không.” Cô nói: “Làm không nổi thì nghỉ, nên giờ tôi không có tiền.”
Cô đói cả ngày, người nhà gọi không một câu quan tâm, chỉ có cái hố d*c v*ng không đáy.
Dù đã quen với chuyện này nhưng cô vẫn thấy lạnh lòng.
Không muốn nghe bà nói nhiều, cô tiên hạ thủ vi cường trước khi bà mắng: “Sau này bà gọi chỉ để đòi tiền thì đừng gọi. Tôi sẽ tính phí bệnh viện chuyển cho bà, còn trợ cấp cho Thương Tùng Tán, bao năm tôi cho cũng đủ rồi. Giờ tôi mất việc, bà muốn đến Vân Kinh làm loạn thì cứ đến, tôi về Dung Thành với bà, lôi chuyện bà làm ra.”
“Thương Vị Vãn!” Giọng Cổ Thúy Phương run vì tức, trái ngược giọng lạnh thấu xương của cô.
Cô không đổi sắc mặt: “Không thì cùng chết. Tôi sống đủ rồi, bà thì sao?”
“Bộp—”
Lần này Cổ Thúy Phương cúp máy trước.
Cô nhìn màn hình, cười lạnh.
Hóa ra bà ta sợ cái này.
Quả nhiên, với người vô lý thì không thể nói lý.
Chỉ có điên hơn để trị điên.
Nhưng giây sau, cô mở lại ứng dụng gọi đồ ăn, tin nhắn Cổ Thúy Phương đến: 【Số điện thoại gã đàn ông lần trước chuyển tiền cho tôi đâu? Cô không cho thì tôi tìm anh ta đòi.】
Nói rất hợp hình hợp lý
Lời cảnh cáo trước đó của cô không hiệu quả.
Cổ Thúy Phương tiếp tục: 【Anh ta là đại gia cô bám đúng không? Anh ta không thiếu vài vạn. Cô ngủ với anh ta rồi, còn thanh cao gì nữa. Xài tiền của anh ta không phải là lẽ thường sao.】
Lúc này cô mới nhận ra, Cổ Thúy Phương chưa bao giờ xem cô là người.
Cô chỉ là món hàng, đổi tiền cho bà ta.
Chỉ cần đổi được nhiều tiền, bà không ngại “bán” cô.
Nhiều năm trước thế, giờ vẫn vậy.
Cô nhắn: 【Bà chỉ cần tìm anh ta một lần thôi, tôi lập tức mua vé về ngay.】
【Bạn gái Thương Tùng Tán mở tiệm trà sữa ngoài cổng trường đúng không? Tôi sẽ về đập tiệm tan nát.】
【Tôi giờ không muốn sống nữa, cùng chết cũng được.】
Tiệm đó là dùng ba vạn tiền Trình Khuyết cho cô để mở, trang trí xa hoa.
Tin nhắn Cổ Thúy Phương không đến nữa.
Cô mở cửa lên xe, bật điều hòa vẫn không sưởi ấm nổi đôi tay lạnh buốt.
Vào nội thành, cô thấy tin nhắn bà ta: 【Đồ điên.】
Cô nhếch môi.
Đấu với kẻ điên, phải điên hơn.
Thương Vị Vãn về tránh giờ cao điểm, nhưng vẫn không thể về thẳng nhà.
Trên đường về thì Cung Trình gọi.
Cô trêu qua điện thoại: “Mẹ mình vừa gọi xong thì cậu mời mình đi ăn, có người mách à?”
Cung Trình ngẩn ra rồi nói: “Mình có bạn gái, muốn ăn cơm cùng cậu.”
Lời nói lúc này của Cung Trình có chút thẹn thùng, anh ta giải thích vì ở Vân Kinh ít bạn, chỉ có Thương Vị Vãn.
Đây là mối tình đầu của Cung Trình, gần ba mươi, gã độc thân cuối cùng có bạn gái như khoe báu vật hiếm.
Cô đồng ý, quay xe đến điểm hẹn.
Cô rời Dung Thành sớm, ít liên lạc với người ở đó, chuyện bạn gái Thương Tùng Tán mở tiệm trà sữa là Cung Trình kể.
Thường khi nhà cô có chuyện, anh ta báo trước để giúp cô không lúng túng trước đòi hỏi của Cổ Thúy Phương.
Chỉ vì điều này thôi thì cô cũng phải đi.
Cung Trình rất chịu chi, hẹn ở nhà hàng Quảng Đông cao cấp.
Chứng tỏ anh ta rất để tâm bạn gái.
Cô đến nhưng chỉ thấy mỗi anh ta, cô nhìn quanh: “Bạn gái cậu đâu?”
“Đi vệ sinh.” Cung Trình nói.
Sau đó anh ta hỏi chuyện nhà cô, cô bảo không có gì lớn, hôm nay là ngày tốt đừng để chuyện này phá tâm trạng.
Anh ta không hỏi thêm nữa.
Chẳng mấy chốc bạn gái anh ta đến, trông trẻ trung, thanh thuần như sinh viên.
Nói chuyện một lát thì đúng là sinh viên năm ba Học viện Kiểm toán Vân Kinh.
Cô ngẩn ra, trêu Cung Trình trèo cao.
Cô gái má đỏ lựng lên, cử chỉ toát lên sức sống tuổi trẻ.
Cô tự động chăm sóc em gái nhỏ, Cung Trình có hơi căng thẳng, nhưng cô làm người khuấy động không khí.
Dù khác lứa tuổi nhưng ba người nói chuyện khá hợp.
Nhất là cô gái này lại học kế toán nên hào hứng bàn chuyện học với cô.
Sức sống tuổi trẻ là thứ cô ở tuổi này không còn.
Nhưng giữa bữa ăn, cô gái nhìn ra quầy, ánh mắt thay đổi, cô và Cung Trình theo hướng nhìn.
Giây sau, cô thấy người đàn ông nửa tháng không gặp.
Anh đứng với Thẩm Nghi, như hai người mẫu, anh híp mắt nhìn qua, rồi Thẩm Nghi cũng quay lại.
Vốn nhân viên định dẫn họ vào phòng riêng nhưng anh giơ tay: “Cứ ở đại sảnh.”
Giữa các bàn trong đại sảnh cũng cách khá xa nhau, Thẩm Nghi đến chào cô.
Cô gật đầu với anh ta nhưng giả không quen Trình Khuyết, ngay cả lời chào cũng không nói.
Ánh mắt Trình Khuyết dừng trên bạn gái Cung Trình rồi lặng lẽ quan sát.
Cô gái cúi đầu, cố tránh đối mắt anh.
Anh và Thẩm Nghi ngồi gần bên đó, cô thở phào nhưng cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng sau lưng.
Mà bạn gái Cung Trình từ sau khi nhìn thấy bọn họ liền có chút lúng túng, ngay cả ly cũng cầm nhầm, uống rượu trắng trong ly Cung Trình.
Bữa ăn vì gặp Trình Khuyết mà trở nên kỳ lạ.
Nhất là Cung Trình hạ giọng hỏi: “Cậu còn qua lại với anh ta không?”
Cô gái ngẩng lên: “Chị, Trình tổng là bạn trai của chị à?!”
Cô nắm cốc trà phủ nhận: “Không phải.”
Phủ nhận xong mới thấy lạ: “Em quen anh ấy sao?”