Vương Sưởng không nắm được ý Trình Khuyết, hỏi thêm một câu đã thấy anh không vui, liền không hỏi nữa.
Anh ta im lặng làm việc.
Trình Khuyết giữ Vương Sưởng bên cạnh vì điểm này: tinh ý, làm việc nhanh gọn.
Đội chuyển nhà chuyên nghiệp đến nhà Thương Vị Vãn, chỉ ba tiếng đã dọn sạch, phân loại đồ đạc lên xe tải.
Vân Đình Hoa Uyển nằm ở khu Hoài Thạch, không chỉ Chứng khoán Vạn Thanh ở đây, các công ty tài chính lớn cũng tập trung tại khu này.
Sau này, cô làm ở đâu cũng tiện.
Dù đội chuyên nghiệp bố trí lại y nguyên, nhưng đồ đạc chật kín của căn hộ cũ vào không gian mới vẫn trống trải.
Căn hộ này không lớn, chỉ tầm trăm mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm, có phòng thay đồ và thư phòng.
Trình Khuyết giao việc cho Vương Sưởng giám sát, tính giờ đến trường thi đón cô.
Thi xong, thí sinh ùa ra khỏi cổng.
Cô ra muộn, bệnh cảm chưa khỏi, bước đi chậm rãi.
Xe anh nổi bật nên cô vừa ra đã thấy, vội chạy bộ đến.
“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.
Cô ngẩn ra, tay thắt dây an toàn khựng lại: “Không hỏi tôi thi thế nào à?”
“Dù thi thế nào thì cũng xong rồi.” Anh nói: “Tôi hỏi thì thay đổi được gì đâu?”
Cô: “…”
Anh luôn giỏi phá vỡ quy tắc.
Nhưng sự phá vỡ này rất dễ chịu.
Sau mỗi kỳ thi, bị hỏi kết quả là điều áp lực.
Một áp lực khó chịu.
Nó cho thấy mọi người chỉ quan tâm kết quả, không ai để ý đến nỗ lực trước đó.
Hầu hết câu thí sinh sau thi muốn nghe là “vất vả rồi”.
Nhưng với cô, đến kết quả cũng chẳng ai quan tâm.
Trừ… vài năm đầu đến Vân Kinh.
Để tránh lạc trong suy nghĩ mông lung, cô lắc đầu: “Không biết ăn gì, anh chọn đi.”
Anh hỏi: “Thịt nướng nhé?”
“Được chứ.” Giọng cô vui lên.
“Thời gian ôn thi, cô gầy đi một vòng rồi.” Anh quay xe, tiếng động cơ xe thể thao vang rền, lướt qua phố thị, trong xe như có màng bảo vệ tĩnh lặng, chỉ có giọng anh: “Bổ sung thêm cho cô.”
Cô và anh đi ăn thịt nướng.
Không phải nhà hàng đắt đỏ anh hay đến, giá bữa ăn hai người cô trả được, nên lúc tính tiền, cô giơ tay gọi nhân viên: “Ở đây.”
Quét mã thanh toán, tốn 335 tệ.
Nhân viên tặng phiếu đỗ xe miễn phí hai tiếng.
Thẻ đen của anh trên bàn nằm lẻ loi.
“Tiết kiệm cho tôi à.” Anh ngồi đối diện, thái độ có chút thiếu nghiêm túc: “Đi với tôi mà cô còn giành trả tiền sao?”
“Tôi muốn mời anh.” Cô nâng cốc chạm ly anh: “Cảm ơn anh chăm sóc mấy hôm nay.”
Mắt cô đen láy, nhìn người đối diện đầy chân thành.
Con công kiêu hãnh giờ dịu dàng, mỉm cười chạm cốc, nhấp ngụm nước rồi ngậm viên kẹo bạc hà.
Anh bất giác nhìn ngây người.
Dù không phải lần đầu biết cô không thích nợ người khác, mỗi lần ăn cùng, cô đều giành trả.
Trước giờ anh đâu được đối xử thế.
Đừng nói đi với phụ nữ, ngay cả đám bạn ăn chơi, thường anh luôn là người trả nhiều hơn.
Cô ngậm kẹo bạc hà, tỉnh táo giải thích: “Đắt thì tôi không mời nổi, rẻ thì được. Biết anh nhiều tiền, nhưng phải tiêu đúng chỗ, không cần lúc nào cũng trả.”
Cô từng nói thế với Chu Duyệt Tề.
Bạn bè là qua lại, ai vì bạn giàu mà bám riết thì không phải là bạn.
Anh tỉnh lại, bật cười.
Anh lấy viên kẹo bạc hà từ hộp, cúi đầu cười, ngực rung bần bật.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu có người dạy anh tiêu tiền.
“Cười gì thế?” Cô hỏi.
Anh ngừng cười, ngẩng mặt lên, mắt vẫn tràn đầy niềm vui: “Thấy cô nghĩ cho tôi thật.”
Cô: “…”
Cô không để ý lời trêu đó, khẽ nhún vai.
Sáng nay trời mưa lớn nên mặt đất ướt sũng, trong gió mang hơi ẩm.
Trước khi lên xe, cô hỏi: “Quần áo anh lấy vào chưa?”
Anh gật: “Rồi.”
Cô lịch sự hỏi anh có việc gì tiếp không, nếu bận thì có thể thả cô ở bên đường, cô tự gọi xe về.
Anh nói không, mấy hôm nay chỉ ở bên cô.
Anh nói nhẹ nhàng nhưng cô nghe mà giật mình.
“Anh.” Cô ngập ngừng, muốn hỏi nhưng ngừng, sợ hỏi sẽ phá không khí vừa đủ.
Không đậm, không nhạt mà rất vừa vặn.
Cuộc sống tẻ nhạt của cô khó khăn lắm mới có chút khói lửa nhân gian, dù biết hư ảo như bong bóng, cô cũng không muốn đâm thủng.
Sau khi tự dằn vặt, như quả bóng xẹp, cô nuốt mọi lời mình muốn nói xuống.
Anh hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Sợ anh hỏi tiếp, cô quay nhìn cửa sổ: “Tôi buồn ngủ, chợp mắt chút.”
Cô định hỏi: Anh có thích tôi không?
Mọi hành động của anh khiến cô cảm thấy thế.
Nhưng lại nghĩ gã thiếu gia này vô tâm, lướt qua muôn hoa, khiến hoa động lòng, còn anh thì cô độc.
Hơn nữa, những gì anh cho cô, có thể đã cho nhiều người phụ nữ khác.
Cô không dám chắc, mà chỉ tự đoán.
Nhưng mấy hôm nay anh quá tốt, chăm sóc cô bệnh, như phụ huynh đưa đón cô đi thi.
Cô thiếu sự yêu thương từ nhỏ nên suýt chìm vào sự dịu dàng của anh.
Cô tự nhắc bản thân, động tâm với người như anh là tự tìm đường chết.
Chơi đùa thì được.
Đùa với anh, ai cũng có lợi.
Nhưng yêu sâu đậm, người như cô không xứng mơ tưởng tới.
Cô nói chợp mắt nhưng đầu óc hỗn loạn nên chỉ giả vờ nhắm mắt nghỉ.
Xe quẹo góc cua, cô giả vờ tỉnh.
“Ồ.” Anh chế nhạo: “Đúng giờ thật đấy.”
Cô không đổi sắc: “Do xe anh chạy chậm thôi.”
Anh hừ khẽ, không nói thêm.
Cả hai đứng trước thang máy, anh hắng giọng: “Tôi nói chuyện này, cô đừng giận nhé.”
“Gì cơ?” Cô bước vào thang, nhấn tầng: “Anh làm gì có lỗi với tôi sao?”
Anh biết tự ý chuyển nhà cho cô là không hay.
Kết quả thì tất nhiên là tốt, nếu là người khác, anh sẽ không cẩn thận thế.
Nhưng đây là Thương Vị Vãn.
Có bài học trước đó nên anh nói năng cẩn thận hơn.
Cô còn đoán: “Chẳng lẽ quần áo tôi phơi ngoài bị ướt?”
“Không ướt.” Anh nói: “Lúc cô nhắc, tôi thu vào rồi.”
“Vậy còn chuyện gì?” Cô không nghĩ ra, đến cửa, nhập mật mã.
Lần đầu sai.
Định thử lần hai, anh nắm cổ tay cô.
Chủ nhà đổi mật mã, sao cô thử được?
“Anh đổi mật mã của tôi?” Cô nhìn anh: “Không đúng, chỉ tôi đổi được.”
Cô ở đây gần bốn năm, đổi mật mã hai lần, quy trình cài đặt chỉ cô biết, anh biết mật mã cũ cũng không đổi được.
“Không phải tôi.” Anh nói.
Cô không vội, ngẩng nhìn, chờ xe anh sẽ làm gì tiếp theo.
“Cô hứa trước đã, có gì thì nói tử tế.” Anh như đoán được phản ứng, không ngừng chuẩn bị tâm lý.
Cô bật cười: “Chuyện lớn cỡ nào? Chẳng lẽ anh cho vệ sĩ đập nhà tôi à? Hay Tô Hân thuê người làm gì sao?”
Anh lắc đầu: “Cũng không phải. Hứa không giận trước đã.”
Yêu cầu ngày càng quá đáng, như thấy cô vui mà được đà lấn tới.
Cô thấy anh thế nên không giận nổi, chuẩn bị tâm lý cho điều tệ nhất, cùng lắm là nhà bị phá tan tành.
“Được.” Cô đồng ý: “Tôi không giận, nói đi.”
Anh nhập mật mã, mở cửa.
Cô không thấy cảnh đổ nát, chỉ thấy phòng sạch bong.
Sàn gỗ bóng loáng, không dấu vết người ở.
Giọng cô lạnh: “Anh chuyển nhà cho tôi sao?”
Anh vẫn nắm cổ tay cô: “Hứa không giận mà.”
Cô: “…”
Cô không nổi nóng, chỉ nhíu mày như giáp ranh cơn giận.
Thấy cô ổn, anh mở khóa điện thoại đưa cho cô: “Mở album xem đi.”
Video là chủ nhà, vài hôm trước nhắn wechat hỏi cô có gia hạn không, nếu gia hạn, trả trước sẽ được giảm, giọng thân thiện, nhưng hôm nay đứng trước cửa, không do dự đổi mật mã, định phá cửa.
Hình quay ngược, chỉ thấy sàn, là anh đang nói chuyện với chủ nhà.
Anh không thích chịu thiệt, anh càng không thiếu tiền nên chọn cách tốt nhất.
Đuổi chủ nhà đi nhanh gọn.
Nếu cô ở đó, chắc sẽ kéo dài tranh cãi.
Cãi qua cãi lại chẳng có kết quả.
Ở Vân Kinh, nhiều người bị lừa khi thuê nhà, hiếm ai cười rời đồn cảnh sát.
Cô nghe nhiều thực tập sinh kể cãi vã với chủ nhà, luôn nghĩ gặp chủ nhà này là may mắn, không ngờ xảy ra chuyện này.
Cô không trách anh.
“Tôi giận anh làm gì?” Cô hít sâu, nở nụ cười rồi trả điện thoại: “Anh giúp tôi, tôi đâu đến nỗi phải giận anh.”
Cô giận là giận chủ nhà, giận bản thân mình.
Hợp đồng thuê còn một tháng rưỡi, vài ngàn tệ.
Giờ bị ép rời đi, theo hợp đồng thì chủ nhà phải bồi thường một tháng thuê.
Tổng gần một vạn.
Cô hỏi: “Hợp đồng thuê nhà đâu? Anh lấy chưa?”
“Ở nhà mới rồi.” Thấy cô quá bình tĩnh, anh nhớ đánh giá của Chu Duyệt Tề: cỗ máy AI ổn định cảm xúc
“Cô kiểm tra lại, xem thiếu gì không.” Anh dặn.
Cô đi một vòng, không bỏ sót góc nào, ngăn kéo trống rỗng.
Căn hộ ở gần bốn năm giờ trống không, tim cô cũng hụt hẫng.
Từng nghĩ sẽ ở đây đến khi rời Vân Kinh.
Việc đời khó lường, hôm nay đã định sẽ phải rời đi.
Cô khóa cửa, khó khăn nở nụ cười: “Dẫn tôi xem nhà mới đi.”
Vào thang máy, anh không kìm được: “Cô không tò mò nhà mới ở đâu sao?”
“Anh chắc chắn đã tìm được chỗ tốt rồi.” Cô nhìn thang máy dán đầy quảng cáo, thấy mặt mình trong khe hở, cười gượng: “Theo anh là được.”
Cô và anh đến nhà mới, thấy Vương Sưởng cũng ở đó.
Nhà một thang hai hộ, hộ kia không ai ở.
Vì cũng là của anh.
Tiểu khu xanh tốt, quản lý mới chu đáo, hơn hẳn khu cũ.
Môi trường tốt, nhà đẹp, vị trí đắc địa, mọi thứ đều tốt.
Chỉ có duy nhất một điểm trừ—đắt.
Tiền thuê ở đây từ mười tám đến ba mươi ngàn tệ.
Với căn hộ được trang trí bày biện như của anh thì ba mươi ngàn cũng không đắt.
Cô lấy gì trả anh?
Cuối cùng chỉ nợ nhân tình.
Nợ càng nhiều, cô càng không thể ngẩng đầu trước anh.
Vì dự án mà cúi đầu, cô có thể làm.
Nhưng vì cuộc sống xa hoa, đi con đường như Đinh Oánh, cô không làm được.
Tim cô nặng nề, nhưng vẫn theo anh xem nhà, bố cục, phong cách trang trí, đồ đạc, thiết bị đều rất đáng để yêu thích.
Có ban công đẹp.
Cô mở ngăn kéo, đồ đạc vẫn nguyên vẹn.
Không gian cũ chật chội giờ rộng rãi, nhưng cô khó thở.
Cô đứng trên ban công, nhìn mây đen đè thấp.
Cô bất ngờ nói: “Tôi định thi xong về quê, nếu anh muốn ở thì cứ ở đây đi. Anh biết đấy, tiền thuê quá đắt, ngoài khả năng của tôi…”
“Ai bắt cô trả tiền thuê?” Anh nói: “Nhà của tôi, cô muốn ở thì ở, không ai đuổi được cô.”
Nói đến đây, anh nhíu mày: “Nếu không mai thi xong, đi chuyển quyền chủ sở hữu nhé? Đứng tên cô, cô chưa có nhà đúng không. Vương Sưởng đi với cô, nếu cô không muốn thì tôi đi cũng được.”
Cô ngẩn ra, quay nhìn anh: “Anh muốn tặng tôi nhà à?”
Anh sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Chỉ là lời nói trong lúc vội vàng.
Nhưng anh vẫn không rút lời lại: “Tặng cô nhà thì sao?”
“Đây là nhà ở Vân Kinh.” Cô nói: “Món quà này quá quý giá, tôi không nhận được.”
“Người ta nhận túi, vàng, kim cương, xe không thấy quý, cô nhận nhà thì tính gì?”
“Người ta là người ta, tôi là tôi.”
Về chuyện này, cô luôn cố chấp.
Cô dùng giọng bình thản nói lời bướng bỉnh khiến anh bó tay.
“Vậy tôi cho cô thuê?” Anh nói: “Tôi thỉnh thoảng qua ở, cũng tính là hợp thuê.”
Để giữ tự trọng cho cô, anh nhượng bộ.
“Nhà cũ cô trả bao nhiêu thì trả tôi bấy nhiêu.” Anh nói: “Tiền nước điện mạng tôi lo, cô chuyển tiền đúng hạn là được. Được không?”
Cô nhìn anh chằm chằm.
Bất ngờ “Ầm—”
Tiếng sấm rền, qua kính cũng cảm nhận tiếng gầm không trung.
Cô nuốt nước bọt, hỏi câu chưa hỏi trên xe:
“Trình Khuyết, anh thích tôi phải không?”
Giọng cô nhẹ nhàng như không quan tâm.
Nhưng tim bị bóp chặt, mưa lớn ngoài kia trút xuống, phủ thế giới trong sương.
Trong mịt mù, cô không rõ lòng mình.
Cô không biết muốn nghe câu trả lời nào.
Hồi lâu, cô nghe tiếng cười khẽ.
Giọng bất cần của anh lẫn tiếng mưa vang bên tai: “Ông đây không muốn thấy người phụ nữ của mình chịu ủy khuất.”
Anh cố ý né câu hỏi của cô.
Cô biết ý nên không hỏi thêm.
Cô xin hợp đồng thuê, anh nói đã giao Vương Sưởng, để anh ta tìm luật sư đòi tiền thuê chủ nhà cũ nợ, bảo cô cứ yên tâm thi.
Cô chọn ở đây, chấp nhận lời đề nghị của anh.
Anh nói người đàn ông muốn người phụ nữ của mình sống tốt hơn để có thể diện, hơn nữa sau này cô ở đây thì sẽ tiết kiệm tiền khách sạn, suite tổng thống vài ngàn một đêm, đắt hơn tiền thuê nhiều, tính ra cô tiết kiệm cho anh rất nhiều tiền.
Cô không tin lời ba xạo của anh.
Thiếu gia Minh Quý ở khách sạn nhà mình còn phải trả tiền sao?
Lừa quỷ à.
Nhưng cô không vạch trần, lười tranh cãi, cô còn phải làm vài bộ đề cho kỳ thi ngày mai.
Sống đến tuổi này, cô hiểu nhiều chuyện không có kết quả tuyệt đối đúng.
Vì thế giới không phân đen trắng rõ ràng.
Cô chỉ là con kiến giữa muôn vàn, thường bị dòng chảy cuốn đi.
Chưa đủ sức chống cự lại được nên cô yên lặng chờ thời cơ.
Đến đêm anh mở máy chiếu phòng khách, gọi cô đang học bài thi nói: “Có xem phim không?”
Cô ở thư phòng đáp: “Không xem.”
Vài phút sau, anh đến cửa: “Cô vừa nói gì, tôi không nghe rõ.”
Cô mới nhận ra, cô vừa chuyển nhà, không ở căn hộ thuê chật chội mà chỉ cần nói nhỏ trong cùng không gian vẫn nghe được.
Nói to còn làm phiền hàng xóm.
Giờ cô có tự do âm thanh.
“Tôi bảo không xem.” Cô nói: “Tôi phải làm thêm bộ đề.”
Anh thấy cô căng thẳng, ở thư phòng cả chiều không ra.
“Xem phim đổi đầu óc đi.” Anh tựa cửa bất cần: “Bạn tôi nói, phải cân bằng giữa lao động và nghỉ ngơi. Cô ôn lâu thế, kiến thức nhớ hết rồi nhỉ?”
“Chưa.” Cô liếc sách, hít sâu: “Mai thi môn đó, kiến thức quên gần hết rồi.”
“Vậy là được rồi.” Anh nói.
Cô: “?”
“Cô chưa đọc *Ỷ Thiên Đồ Long Ký* à? Đoạn Trương Tam Phong dạy Trương Vô Kỵ, bảo quên hết là nhớ hết, có thể ra trận. Kết quả chứng minh Trương Tam Phong đúng.”
Anh luôn giỏi nói lý xiên xẹo nghe chẳng ra gì.
Cuối cùng, cô cũng ra phòng khách xem phim với anh, là phim nước ngoài “Tình đầu”.
Phim tình yêu trong sáng, xếp cao trên bảng xếp hạng, nhưng cô chưa xem hết.
Lần này cũng thế, phim đến nửa thì cô tựa vai anh ngủ.
Anh giảm âm lượng TV, đỡ đầu cô lên đùi mình.
Phòng khách không mở đèn chính, ánh sáng vàng mờ chiếu qua.
Một lọn tóc cô vương trên mặt, anh giơ tay cầm, nghịch trong lòng bàn tay.
Máy chiếu vẫn chạy, đến đoạn thoại nổi tiếng:
[Some of us get dipped in flat, some in satin, some in gloss. But every once in a while you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.*]
*Có người ở lầu cao, có kẻ trong ngõ hẹp, có người rực rỡ, có kẻ rỉ sét; thế gian muôn hình, mây trôi chớ đuổi, người như cầu vồng, gặp mới biết quý.*
Tai anh là giọng Anh dịu dàng trong phim xen tiếng thở đều của cô.
Lần đầu anh thấy, đây là cách đúng để bắt đầu màn đêm.
Không cần điên cuồng trên sàn nhảy xả áp lực, không cần say bí tỉ ở quầy bar, mà bình yên bước vào đêm, hòa giải với đêm.
Lần đầu anh cảm thấy, đời như mùa xuân, tràn sức sống, xanh tươi, mọi thứ chờ khởi phát, tất cả đều hy vọng.
Đầu óc hiện câu hỏi hôm nay của cô:
—Trình Khuyết, anh thích tôi phải không?
Nếu thích cô khiến đời anh thế này, thích cũng chẳng sao.
Anh cảm thấy tảng đá cứng trong lòng sụp xuống.
Sau kỳ thi đại lý bảo hiểm, cô bắt đầu nộp hồ sơ.
Anh giúp giải quyết nhiều vấn đề đời sống để cô khôg phải lo, nhưng cô không muốn anh mở đường trong nghề.
Giữa tháng, cô nhận thông báo phỏng vấn từ Chứng khoán Lai Tinh và Chứng khoán Bách Lợi, hai công ty đầu ngành.
Chưa kịp vui thì Cổ Thúy Phương gọi.
Lần trước cãi lớn, cô nghĩ bà ta gọi đòi tiền.
Nên không do dự cúp máy.
Không ngờ, chuông vang không ngừng.
Cả đời bà ta, sự kiên nhẫn có lẽ đã dùng hết để gọi cô.
Như thể cô không nghe, bà ta sẽ gọi mãi.
Cuối cùng, sau hơn chục lần thì chuông cũng dừng.
Cô thở phào, nhưng lại nhận tin nhắn từ bà ta:
【Không nghe điện thoại đúng không? Giờ cô cứng cánh rồi, tôi không quản được.】
【Chị cô chết ở bệnh viện, cô cũng không quan tâm đúng không? Sau đừng trách tôi không báo nhé.】
Thương Tùng Tán cũng nhắn: 【Chị hai, chị cả sắp không qua nổi rồi…】
Tim cô chìm xuống, lập tức mua vé sớm nhất về Dung Thành.