Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 4

Ván bài giữa Trình Khuyết và Tô Nghiêu đã chuyển sang chế độ All In (đặt cược toàn bộ) ngay sau khi Thương Vị Vãn rời đi.
Trong một ván, họ dồn hết tất cả chip, một ván định thắng thua.
Không còn giữ kẽ như trước, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Trên bàn bài, Trình Khuyết không phải người may mắn, nhưng Tô Nghiêu còn tệ hơn.
Không ngoài dự đoán, anh đã thắng.
Trình Khuyết bảo người ra ngoài tiễn Thương Vị Vãn, khi người đó quay lại báo rằng cô đã lên xe của Chu Lãng.
Sau đó, anh cầm một điếu thuốc, ngồi ở góc phòng.
Tiếng ồn ào trên bàn bài kết thúc, họ chuyển sang chơi bài poker.
Trình Khuyết cũng không còn là tâm điểm của bàn chơi, lặng lẽ ngồi ở góc, v**t v* điện thoại, ngẩn ngơ.
Ước chừng thời gian ổn rồi, anh mới nhắn tin cho Thương Vị Vãn.
Nào ngờ bị cô chặn.
Nhưng Thương Vị Vãn lại gửi tin nhắn SMS cho Trình Khuyết: 【Anh Trình, tôi thấy anh quản chuyện bao đồng hơi nhiều rồi đấy.】
Trình Khuyết nhìn chằm chằm màn hình, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: 【Giận rồi à?】
Thương Vị Vãn: 【Không phải. Tôi chỉ thấy quan hệ giữa chúng ta chưa thân đến mức có thể làm quân sư tình cảm cho nhau.】
Qua màn hình, Trình Khuyết có thể hình dung giọng điệu lạnh lùng của cô.
Rõ ràng sở hữu gương mặt quyến rũ vạn người mê, chỉ cần cô muốn, vô số đàn ông sẽ sẵn sàng quỳ dưới chân.
Vậy mà cô luôn nói chuyện với vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người khác bực mình.
Nhưng anh lại rất muốn xé toạc lớp ngụy trang đó của cô.
Trình Khuyết khựng lại: 【Thế nào mới gọi là thân?】
Trong đêm khuya, họ từng thân mật không khoảng cách, hòa quyện trong cơ thể nhau.
Da thịt dịu dàng chạm vào nhau.
Giờ cô lại nói không thân.
Bất giác, Trình Khuyết nhớ lại đêm nay ở khách sạn.
Cổ thiên nga trắng ngần của cô ngửa ra sau, ngã bên mép giường khách sạn, chất rượu đỏ thắm vô tình rơi trên xương quai xanh, khi cô định lấy giấy lau.
Những giọt rượu ấy đều bị Trình Khuyết chậm rãi đưa vào miệng.
Mang theo hương vị ngọt ngào độc nhất của cô.
Cổ họng Trình Khuyết khô khốc.
Tin nhắn của Thương Vị Vãn gửi đến: 【Anh muốn thân với tôi à?】
Trình Khuyết đáp lại: 【Không được sao?】
Tin nhắn SMS của họ dần chuyển thành cuộc trò chuyện trên wechat.
Thương Vị Vãn: 【Chúng ta chỉ cần thân thiết trên giường khách sạn là đủ.】
Rất lâu sau, Trình Khuyết trả lời: 【Được.】

Khi nhận được tin trả lời của Trình Khuyết, Thương Vị Vãn đã c** q**n áo, đứng trong phòng tắm.
Luồng gió ấm lùa qua cơ thể, sưởi ấm không gian chật hẹp của phòng tắm.
Đặt điện thoại sang một bên, cô mới mở vòi sen.
Tóc được búi thành kiểu đầu tròn đơn giản, không trang điểm nhưng làn da vẫn mịn màng, như quả trứng luộc vừa bóc vỏ, gần như không tì vết.
Chiếc cổ trắng ngần thon thả khẽ ngửa lên, để nước chảy đều khắp cơ thể.
Rửa sạch mùi thuốc lá và rượu từ quán bar còn vương trên người.
Tắm xong, Thương Vị Vãn đứng thêm một lúc trong phòng tắm, rồi mới quấn khăn tắm bước ra.
Bốn giờ sáng, cô lấy một lon bia từ tủ lạnh, dễ dàng mở nắp, ngồi bên cửa sổ uống một ngụm, hơi lạnh từ cổ họng xuống dạ dày, đầu lưỡi cũng buốt giá.
Làn da lộ ra ngoài khăn tắm vẫn còn những dấu vết lấm tấm.
Không biết Trình Khuyết bị gì, cứ như chó cắn vậy.
Dù sao lưng anh cũng có vết cào đỏ, xem như hòa.
Trong không gian riêng tư, suy nghĩ của Thương Vị Vãn mới dần bình tĩnh.
Có lẽ vì chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, nên sau vài lần ngủ với Trình Khuyết, lại có bạn chung, có wechat của nhau nên cô cứ nghĩ mình và anh thân thiết.
Nhưng tối nay, bước vào thế giới của anh, cô mới thấy ánh đèn màu, hơi thở trụy lạc.
Còn cô, lạc lõng.
Cô luôn ghét quán bar.
Cũng ghét sự thiếu ranh giới.
Mối quan hệ mập mờ với Trình Khuyết đã là hậu quả của sự thiếu tỉnh táo.
Nhưng không thể vượt giới hạn thêm nữa.
Một khi vượt qua, nếu động lòng với loại người như họ, Thương Vị Vãn cảm thấy mình chắc chắn sẽ thảm bại.
Vì thế, chặn wechat của Trình Khuyết không chỉ để nói rằng tối nay cô rất khó chịu, mà còn để cảnh tỉnh bản thân đừng lao đầu vào chỗ chết.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Thương Vị Vãn để điện thoại ở chế độ im lặng và ngủ suốt cả ngày.
Tỉnh dậy đã bốn giờ chiều, kiểm tra điện thoại thấy hàng chục tin nhắn.
Có tin nhắn của Chu Duyệt Tề trong nhóm bạn thân, tag cô hỏi sao vẫn chưa dậy, rủ đi dạo phố.
Thương Vị Vãn thấy mệt nên từ chối.
Còn có nội dung trò chuyện buổi sáng trong nhóm dự án IPO của Bảo Lai, có một thực tập sinh vừa đi ngang qua trụ sở chính của công ty Bảo Lai, chụp ảnh gửi vào nhóm. Mọi người cười nói lần này gặp dự án tốt, như thấy hàng chục vạn tiền thưởng vẫy gọi.
Công ty Bảo Lai là công ty con của tập đoàn ngoại thương Cách Thụy, chuyên về thiết bị y tế.
Những năm gần đây, công ty này nổi bật, đã hợp tác với hơn nghìn bệnh viện, đặc biệt trong lĩnh vực thẩm mỹ y tế mới nổi.
Ngay từ giai đoạn đầu thành lập, công ty đã chi mạnh để tuyển dụng nhân tài hàng đầu từ các công ty y tế nước ngoài, hình thành bộ phận nghiên cứu và phát triển dự án, luôn là bộ phận cốt lõi nhất.
Các thiết bị y tế do Bảo Lai sản xuất và phân phối cũng nhận được nhiều đánh giá tích cực, cuối năm ngoái còn giành giải thưởng mười doanh nghiệp xuất sắc của thành phố Vân Kinh.
Vì thế, đầu năm nay, công ty chuẩn bị nộp đơn IPO (phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng).
Dự án IPO của Bảo Lai là một miếng bánh béo bở ai cũng thấy, nhiều công ty chứng khoán trong ngành tranh nhau cướp.
Có tin đồn dự án này chắc chắn thuộc về công ty chứng khoán hàng đầu Lai Tinh.
Không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay công ty Vạn Thanh của họ.
Thương Vị Vãn nghe đồng nghiệp buôn chuyện, hình như vì vợ của MD (Managing Director – giám đốc điều hành) là em họ của tổng giám đốc Tô của Cách Thụy.
Quan hệ trong giới này chằng chịt, mọi người chỉ đoán mò.
Chẳng ai có bằng chứng thật sự.
Dù sao dự án đã về tay họ, phải dốc toàn lực thực hiện.
Làm tốt, lương năm có thể lên mấy triệu tệ; làm tệ, có khi ba năm không có dự án mới, cuốn gói rời công ty.
Thậm chí, mang theo kinh nghiệm thất bại của dự án này, công việc tiếp theo cũng khó tìm.
Thương Vị Vãn tốt nghiệp ngành tài chính đại học Vân Kinh, trường top đầu trong nước, chuyên ngành tài chính cũng thuộc hàng xuất sắc.
Thời đi học, cô học hành cật lực, thi đủ loại chứng chỉ, CFA (Chartered Financial Analyst – chứng chỉ phân tích tài chính), FRM (Financial Risk Manager – chứng chỉ quản lý rủi ro tài chính), thậm chí năm cuối còn thi đỗ kỳ thi luật (pháp khảo).
Sau khi tốt nghiệp, cô làm việc một năm ở công ty kiểm toán, rồi bị MD của Vạn Thanh dùng lương cao chiêu mộ, không bắt đầu từ vị trí Analyst (nhân viên phân tích) cơ bản, mà trực tiếp vào bộ phận ngân hàng đầu tư với vai trò quản lý.
Năm nay, nhờ dự án IPO của công ty dược Cảnh Huy thành công lớn, cô được thăng làm VP (Vice President – phó tổng giám đốc).
Vạn Thanh là công ty nổi lên sau khủng hoảng tài chính năm 2008, nhờ chính sách thuận lợi, chuyên về IPO.
Dù hiện tại chưa sánh được với các ngân hàng đầu tư hàng đầu, nhưng danh tiếng trong ngành cũng không tệ, chỉ là ít nhận được dự án lớn.
Cơ cấu nội bộ công ty không quá khắt khe, vài năm trước còn lỏng lẻo hơn, nhiều nhân viên nhảy việc vì tổng giám đốc cũ dùng người thân tín, suýt khiến công ty phá sản.
Sau này, tổng giám đốc cũ bị bệnh, công ty đổi MD mới, tình hình mới dần cải thiện.
Cách đây không lâu, ED (Executive Director – giám đốc điều hành cấp cao) còn mời cô ăn tối, nói về dự án Bảo Lai, nếu trong vòng một năm Bảo Lai IPO thành công, vị trí ED sẽ là của cô.
Vạn Thanh cũng sẽ bắt đầu chuẩn bị cho việc IPO của chính mình.
Cơ hội IPO cho công ty là điều phải tranh thủ, ông tổng nào chẳng muốn giá trị công ty tăng gấp bội qua một đêm?
Vào được giới thượng lưu, ra vào chốn xa hoa, rượu sâm panh, mỹ nhân, vũ hội.
Nhưng Thương Vị Vãn vẫn cảm thấy, Vạn Thanh muốn IPO, không có ba đến năm năm thì không thể thành.
Vì thế, cô luôn có ý định nhảy việc.
Một người bạn học của cô sau khi học thạc sĩ ở đại học Vân Kinh đã vào Lai Tinh, dự án đầu tiên là IPO của ngân hàng Hoa Thương, giờ đã là VP của Lại Tinh.
VP ở đó giá trị hơn VP của cô nhiều.
Một dự án IPO có thể nhận được tiền thưởng hơn triệu tệ, cộng thêm thưởng cuối năm, gặp năm thị trường tốt, thu nhập hai triệu một năm cũng bình thường.
Đặc biệt, với nền tảng như Lai Tinh, họ dễ dàng nhận được các dự án chất lượng, dù chỉ là quản lý nhỏ, tiền chia mỗi năm cũng không ít.
Nhưng Lai Tinh có văn hóa doanh nghiệp kiểu sói*, lương cơ bản rất thấp.
Văn hóa doanh nghiệp kiểu sói*: Ám chỉ văn hóa làm việc cạnh tranh khốc liệt, nơi nhân viên phải nỗ lực tối đa, giống như đàn sói săn mồi, thường liên quan đến áp lực cao, hiệu suất lớn, và môi trường khắc nghiệt.
Dù bạn cô ở cấp bậc đó, lương cơ bản chỉ 8 nghìn tệ.
Còn Vạn Thanh trả cô lương cơ bản 30 nghìn tệ, cộng thêm chia lợi nhuận từ dự án, thu nhập còn cao hơn nhiều.
Nhưng đến giai đoạn nộp hồ sơ dự án, thực sự rất vất vả.
Tăng ca không ngày không đêm, đảo lộn ngày đêm là chuyện thường.
Ngành tài chính, người thành công thì đảo lộn ngày đêm trong biệt thự lớn, người thất bại thì đảo lộn ngày đêm trong văn phòng nhỏ.
Nhưng cuộc sống khác nhau một trời một vực.
Vì sớm hiểu tầm quan trọng của tiền, khi điền nguyện vọng thi đại học, Thương Vị Vãn chỉ do dự giữa ngành tài chính và quản lý kinh tế.
Sau nghe nói ngân hàng đầu tư kiếm được nhiều tiền, cô dấn thân vào biển tài chính không chút do dự.
Vào rồi mới biết, chẳng qua là dân công* trong văn phòng.
Ngân hàng đầu tư, là dân công trong đám dân công của ngành tài chính.
Bạn học vẫn luôn mời chào cô, nhưng cô chưa đủ can đảm bước ra.
Dân công*: có thể được dùng một cách ẩn dụ hoặc miệt thị để chỉ những người làm việc cực nhọc, ít được coi trọng, hoặc bị bóc lột sức lao động.

Lướt qua nội dung trò chuyện của đồng nghiệp trong nhóm, toàn chuyện phiếm, Thương Vị Vãn không tham gia.
Ngoài ra không có tin nhắn nào khác.
Tối đó, Thương Vị Vãn đang chuẩn bị nấu ăn ở nhà thì nhận được điện thoại từ bạn thân Triệu Nam Tinh rủ cô đến nhà ăn lẩu.
Cô và Triệu Nam Tinh là bạn học cấp ba, đại học, nhưng hồi cấp ba không thân, lên đại học hai năm sau mới thân.
Triệu Nam Tinh học y, giờ làm ở khoa cấp cứu bệnh viện Vân Kinh.
Còn Trình Khuyết là bạn thân của chồng Triệu Nam Tinh, Thẩm Nghi.
Trước đây, nhận điện thoại của Triệu Nam Tinh cô rất thoải mái, giờ lại có chút cảm giác bí mật khó nói.
Trước khi đến nhà Triệu Nam Tinh, Thương Vị Vãn đặc biệt ghé tiệm hoa dưới tòa nhà mua một bó tulip tím.
Triệu Nam Tinh đã kết hôn, sống ở khu Lãm Hải Giai Uyển, khu cao cấp đắt đỏ ở Vân Kinh.
Xe của Thương Vị Vãn không vào được, đành đỗ ở bãi ngoài đường.
Vào khu còn phải qua bảo vệ hỏi ý kiến chủ nhà, rồi đích thân dẫn lên, nhưng vì cô đã đến vài lần, bảo vệ nhận ra, đưa thẳng cô đến nhà Triệu Nam Tinh, còn bấm thang máy, dịch vụ rất chu đáo.
Thương Vị Vãn bấm chuông, Chu Duyệt Tề ra mở cửa, vừa mở đã ôm chầm lấy cô, “Hu hu, em rủ thì chị không đi, Tinh Tinh rủ thì chị đi. Chị thiên vị.”
Vừa ôm vừa cằn nhằn.
Thương Vị Vãn cười khẽ: “Hôm qua có ai đó rủ chị lúc hai giờ sáng, chị cũng đi đấy thôi? Hôm qua chơi với em, hôm nay chơi với Tinh Tinh, chị phải công bằng chứ.”
Chu Duyệt Tề trừng mắt: “Hừ, chị đúng là bậc thầy giữ cân bằng.”
Triệu Nam Tinh cũng đứng dậy đón cô, “Đi đường có bị kẹt xe không?”
“Không.” Thương Vị Vãn nói: “Chủ nhật, đường thông thoáng.”
“Chỉ đợi mỗi chị.” Chu Duyệt Tề kéo cô vào bếp, bàn ăn đã dọn sẵn, nhưng Thương Vị Vãn nhìn quanh, “Luật sư Thẩm đâu?”
Triệu Nam Tinh đáp: “Đi công tác rồi.”
Chu Duyệt Tề cười bên cạnh: “Chị không biết Tinh Tinh nhà ta à, hôn nhân kiểu góa bụa.”
“Nhưng gần đây anh ấy không phải đã chuyển về Vân Kinh sao?” Thương Vị Vãn chia đũa cho mọi người. “Vẫn không ở nhà nhiều thế à?”
“Đúng vậy.” Triệu Nam Tinh cho lẩu vào nồi. “Thôi, không nhắc anh ta nữa, ăn đi.”
Hiếm khi cả ba đều rảnh, tụ tập ăn lẩu, trò chuyện, uống rượu.
Sau khi hỏi thăm nhau tình hình gần đây, ba người lại buôn chuyện.
Thương Vị Vãn ít nói nhưng rất giỏi làm người lắng nghe.
Triệu Nam Tinh cũng vậy, chỉ có Chu Duyệt Tề như con công nhỏ, có vô số chuyện để chia sẻ, kể chuyện sinh động như thật.
Thương Vị Vãn và Triệu Nam Tinh khen cô ấy không hổ là tốt nghiệp sư phạm.
Chu Duyệt Tề ủy khuất nói: “Trường học nào dạy cái này đâu.”
Đây đều là cô ấy tự học thành tài!
Là cô ấy thông minh.
Thương Vị Vãn liên tục gật đầu.
Nhưng khi chia sẻ chuyện phiếm, Chu Duyệt Tề bất ngờ nhắc đến chuyện tối qua.
“Hôm nay trong nhóm họ nói, ngay sau khi chúng ta đi, anh Trình Nhị thắng Tô Nghiêu sạch túi, chiếc Cadillac bạc mới mua của Tô Nghiêu đã sang tên cho anh Trình Nhị.” Chu Duyệt Tề ăn một miếng lòng vịt. “Còn cô gái nói xấu chị hôm qua cũng bị Tô Nghiêu đá, còn bị đưa vào danh sách đen của ‘Nguyện’, không cho vào nữa.”
Triệu Nam Tinh tối qua hiếm hoi không trực đêm, ngủ say như chết, hoàn toàn không biết chuyện tối qua, lúc này hỏi chuyện gì xảy ra.
Chu Duyệt Tề kể lại chuyện ở quán bar tối qua, vừa kể vừa cảm thán: “Thật đấy, nếu anh Trình Nhị không đào hoa thế, em thực sự thấy Thương Thương và anh ấy khá hợp.”
“Hợp chỗ nào?” Triệu Nam Tinh hỏi.
Chu Duyệt Tề giơ tay đếm: “Cả hai đều thích tiền, đều biết kiếm tiền, đều đẹp, lại cao, anh Trình Nhị hình như cao 1m87.”
“1m85.” Thương Vị Vãn chắc chắn phản bác.
Chu Duyệt Tề ngớ ra: “Anh của em 1m83, trông anh ấy cao hơn anh của em nhiều, không giống chỉ hai phân.”
“Giày anh ta cao.” Thương Vị Vãn có lý có cứ: “Hơn nữa anh ta gầy hơn anh của em.”
Gầy thì trông cao.
“Nhưng không phải gầy khẳng khiu.” Chu Duyệt Tề hào hứng cúi đầu, “Anh ấy có cơ bụng! Tám múi!”
Thương Vị Vãn cắn miếng thịt, nửa còn lại rơi vào bát, cúi mắt nghe.
“Làm sao em biết?” Triệu Nam Tinh hỏi.
Chu Duyệt Tề nhe hàm răng đều tắm tắp nói “Lần trước em gặp anh ấy ở phòng gym, thân hình ấy thật sự, haizz.”
“Nước dãi kìa.” Triệu Nam Tinh đưa giấy cho cô: “Nhìn em kìa, chẳng ra gì.”
“Giá mà anh ấy không đào hoa.” Chu Duyệt Tề lắc đầu tiếc nuối. “Em chắc chắn yên tâm giới thiệu cho Thương Thương.”
Cô huých vai Thương Vị Vãn: “Chị thật sự không tìm bạn trai à? Công ty chị không có ai à?”
“Chưa để ý kỹ.” Thương Vị Vãn nói.
“Đợi đấy, em nhất định tìm cho chị một người chất lượng.” Chu Duyệt Tề nhanh chóng lướt qua danh sách người quen trong đầu. “Người em quen, chẳng ai xứng với chị. Hơn nữa tiêu chuẩn chọn bạn trai của chị đã loại hết cả đám quanh em rồi.”
Thương Vị Vãn gắp thức ăn cho cô: “Không có tình yêu vẫn sống được mà.”
Chu Duyệt Tề bĩu môi. “Nhưng anh Trình Nhị cũng đáng thương, bản chất anh ấy không xấu, đối với mấy cô gái kia cũng tốt, người từng qua tay anh ấy chẳng ai nói xấu, hầu như muốn gì được nấy, cưng chiều lên trời.”
“Em gọi đó là đáng thương sao?” Thương Vị Vãn nhướng mày.
“Không phải.” Chu Duyệt Tề khựng lại, do dự nhưng không kể chuyện nhà họ Trình lằng nhằng, chỉ nói: “Anh ấy không được gia đình coi trọng.”
“Còn không được coi trọng hơn Thẩm Nghi sao?” Triệu Nam Tinh trêu chọc.
Chu Duyệt Tề lắc đầu: “Không cùng bản chất.”
Là máy thu thập chuyện nhà giàu, Chu Duyệt Tề đại khái biết chút chuyện của mỗi nhà.
Nhưng vì được Chu Lãng bảo vệ quá kỹ nên cô biết không nhiều.
“Dù sao anh Trình Nhị tuy rất đào hoa nhưng em cũng không ghét nổi.” Chu Duyệt Tề nói: “Hơn nữa anh ấy từng đi lính đấy.”
“Nhìn chẳng ra.” Thương Vị Vãn vô thức đáp: “Chẳng có chút nghi thức gì cả.”
Đứng thì uể oải, nằm thì lười nhác.
Ngay cả ngồi cũng rất tùy tiện.
“Vì anh ấy rời quân đội lâu rồi.” Chu Duyệt Tề nói rồi bỗng dừng lại: “Sao chị hiểu anh ấy thế?”
Thương Vị Vãn khựng lại, biểu cảm cứng đờ: “Có sao?”
“Có.” Chu Duyệt Tề càng nghĩ càng thấy sai sai. “Chị thậm chí biết anh ấy cao 1m85…”
“Chứng tỏ cô ấy để ý tôi lâu rồi.” Một giọng nam trầm nhẹ bất ngờ xen vào, cả ba đồng loạt quay lại, thấy hai người đàn ông đứng ở cửa bếp.
…Thẩm Nghi và Trình Khuyết.
Người vừa nói là Trình Khuyết.
Đôi mắt đào hoa lướt qua Thương Vị Vãn, trêu chọc: “Duyệt Tề, em định phá đôi uyên ương à.”
Chu Duyệt Tề lập tức trợn mắt: “Em đâu có, anh nói gì thế.”
“Nói không chừng bạn của em từ lâu đã thích thầm.” Trình Khuyết dừng lại đúng lúc, khơi gợi sự tò mò của mọi người.
Thương Vị Vãn nhìn anh, lo anh vì bị cô chặn mà trả đũa bằng cách nói gì đó.
Vài giây sau, Trình Khuyết cười khẩy: “Anh.”
Thương Vị Vãn mới thở phào.
Chu Duyệt Tề khịt mũi. “Thôi đi anh Trình Nhị, Thương Thương gặp anh đã được mấy lần đâu.”
“Mấy lần?” Trình Khuyết nhìn Thương Vị Vãn. “Tôi nhớ không rõ.”
Thương Vị Vãn khựng lại, đặt đũa xuống bát, mắt nhìn chỗ khác: “Hai lần.”
“Vậy à?” Trình Khuyết kéo dài giọng. “Sao tôi cứ thấy từng gặp cô ở đâu đó, không chỉ hai lần.”
“Cô nói xem, có phải kiếp trước chúng ta có duyên không?” Trình Khuyết thờ ơ hỏi: “Cô không có bạn trai à? Không thể cân nhắc tôi sao?”
Lòng bàn tay Thương Vị Vãn toát mồ hôi lạnh.
Không biết Trình Khuyết đang chơi trò gì.
Gặp nhau trong nhóm bạn, còn phải giả vờ không thân, hỏi han chuyện tình cảm của đối phương.
Cổ họng Thương Vị Vãn khô khốc, bặm môi: “Không cần…”
Chữ “nhắc” chưa thốt ra, Trình Khuyết đã cười khẽ: “Đùa thôi.”
“Anh không ăn cỏ gần hang đâu.” Trình Khuyết nói với Chu Duyệt Tề. “Nhất là cỏ gần hang của em Duyệt. Hơn nữa, anh thích kiểu phóng khoáng, bạn em ngoan quá, nhìn là biết không phải gu của anh.”

Bình Luận (0)
Comment