Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 89

Chu Duyệt Tề, với vai trò phù dâu, phụ trách giữ cửa, đương nhiên không dễ dàng để Trình Khuyết vào.
Đoàn phù rể ngoài cửa hò hét ầm ĩ, nhưng cửa vẫn đóng chặt. Trình Khuyết nhét qua khe cửa mấy cái hỷ bao (phong bao đỏ dùng trong ngày cưới) mà vẫn không mở được cửa.
Chu Duyệt Tề qua cửa hét lên: “Chưa đủ thành ý!”
Quý Minh Duệ quen biết cô, giọng trêu chọc hỏi: “Tiểu công chúa nhà họ Chu, thế nào mới gọi là có thành ý?”
Chu Duyệt Tề ho khan một tiếng, đuôi mắt hếch cao. “Ít nhất cũng phải biểu diễn một tiết mục chứ.”
“Tiết mục gì?” Trình Khuyết hỏi.
Chu Duyệt Tề đã tính sẵn: “Hát một bài rồi nhảy một điệu. Ngày trọng đại thế này, phải ca múa tưng bừng chứ.”
Vì Thẩm Nghi và Triệu Nam Tinh không tổ chức đám cưới, Chu Duyệt Tề chưa có cơ hội trêu Thẩm Nghi. Hôm nay, nhân dịp đặc biệt, cô không tha cả phần của Thẩm Nghi: “Để phù rể biểu diễn trước, rồi đến chú rể. Em phải thấy ưng mắt, cô dâu vui thì mới được vào, không thì cửa này hàn chết, ai cũng đừng hòng vào.”
Ngoài cửa có máy quay, Trình Khuyết đặc biệt thuê thợ quay chuyên nghiệp để ghi lại đám cưới.
Trong phòng cũng nghe rõ mồn một.
Nhưng chẳng ai ngờ Chu Duyệt Tề “chơi” nhiệt tình thế, dù đã chuẩn bị hỷ bao, mua quà, vẫn không thoát được tiết mục biểu diễn cô yêu cầu.
Thậm chí để làm khó Trình Khuyết, Chu Duyệt Tề cố ý đổi cửa thành khóa mật mã.
Người đầu tiên gặp khó là đoàn phù rể.
Ai cũng biết, Thẩm Nghi và Quý Minh Duệ là hai anh tài nghiêm túc, ngày thường mặc vest, thắt cà vạt, ở công sở nghiêm nghị như diễn phim truyền hình Hồng Kông. Lật tay làm mây, trở tay làm mưa, lẫy lừng chốn thương trường, thực tập sinh mới thấy họ là chỉ muốn thêm nhạc nền riêng.
Giờ bắt họ diễn văn nghệ, chẳng khác nào nướng họ trên lửa.
Nhưng chẳng còn cách nào, đã nhận vai này, ngày vui ai nỡ từ chối.
Quý Minh Duệ và Thẩm Nghi cùng quay sang nhìn Trình Khuyết. Trình Khuyết cười bất đắc dĩ, dang tay: “Duệ Duệ, cậu lên trước đi.”
Bị gọi thẳng biệt danh, Quý Minh Duệ gần ba mươi tuổi đỏ mặt: “Hôm nay danh tiếng cả đời tôi bị hủy trên đám cưới của cậu rồi.”
Trình Khuyết đẩy cậu: “Thôi nào, ai chẳng biết hồi nhỏ cậu từng được giải.”
Quý Minh Duệ: “…?”
Giải cậu được là giải xuất sắc của trường mẫu giáo số ba quận Giang Ninh.
Giải này đánh giá thế nào nhỉ? Đại khái là cô giáo mẫu giáo để an ủi phụ huynh, phát hai mươi lăm giải cho lớp hai mươi học sinh, trong đó giải xuất sắc là giải tệ nhất. Hồi đó, anh ta biểu diễn đàn piano, nhà họ Quý mời giáo viên piano đẳng cấp thế giới dạy kèm một-một, mà anh ta đàn ra giai điệu chẳng khác gì đánh bông.
Chuyện này bị cả nhà cười nhạo mãi, là một vết đen đậm trong lịch sử của Quý Minh Duệ.
Để cưới được mỹ nhân, Trình Khuyết đúng là “bất chấp thủ đoạn”.
Nhưng Quý Minh Duệ vẫn nể mặt, hắng giọng bắt đầu hát: “Mặt trời mọc, tôi leo núi, leo l*n đ*nh núi tôi muốn hát…”
Anh ta cố tình làm giọng mình thô trầm hơn hơn, nhưng chất giọng không qua đào tạo chẳng thể ra được sự hùng tráng của bài gốc, ngược lại thêm phần hài hước.
Lúc này mọi người mới thấy chuyện “Thượng đế công bằng” là có thật.
Thượng đế cho Quý Minh Duệ trí óc thông minh, khuôn mặt ưu tú, thì cũng cho anh ta giọng hát khó nghe tương xứng.
Sức công phá của giọng hát đúng là sự tấn công vật lý.
Hát được nửa bài, Chu Duyệt Tề bịt một bên tai hét dừng: “Thôi thôi, đổi tiết mục!”
Trình Khuyết cũng xoa vành tai, vỗ vai Quý Minh Duệ, giọng chân thành: “Cậu sau này đừng mơ hát nữa.”
Quý Minh Duệ vừa nhập vai, định liều mình, bỏ qua mặt mũi vì đám cưới Trình Khuyết, không ngờ bị dừng khẩn cấp, ho khan: “Sao? Lạc tông à?”
Trình Khuyết: “…”
Chẳng có câu nào đúng tông.
Quý Minh Duệ cũng không giận. “Được, tôi nhảy cho mọi người xem.”
Mặc vest xám nhạt, Quý Minh Duệ cởi cúc áo, xắn tay áo lên, dùng điện thoại bật nhạc nền, chính là phiên bản DJ của bài vừa hát.
Quý Minh Duệ nhảy cực kỳ thiếu ăn ý, tay chân như tự do biểu diễn “tứ chi bất hòa, ngũ quan tán loạn”.
Tiếng cười của Chu Duyệt Tề trong phòng át cả nhạc nền ngoài cửa.
Buổi ca múa kết thúc, chỉ còn tiếng cười vang vọng, nhưng không khí đã nóng lên.
Quý Minh Duệ chịu xấu mặt, biểu diễn xong gõ cửa gọi Chu Duyệt Tề: “Giờ mở cửa được chưa?”
Chu Duyệt Tề cười đã, nhưng không quên nhiệm vụ chính, chỉ định Thẩm Nghi: “Luật sư Thẩm chưa ca nhảy đâu. Thẩm luật sưu à, vợ anh cũng trong này, nếu anh biểu diễn không ra hồn, hôm nay đến vợ anh cũng chẳng gặp được.”
Thẩm Nghi nghe vậy, gõ cửa cầu cứu: “Triệu Nam Tinh, mở cửa.”
Chu Duyệt Tề lập tức nắm tay nắm cửa, sợ đồng đội phản bội: “Không được mở, mở là tình bạn của chúng ta tan tành!”
Triệu Nam Tinh mỉm cười, nhân ngày vui trêu Thẩm Nghi: “Anh nghe Tề Tề đi, biểu diễn một tiết mục trước.”
Ngày cưới, chẳng ai giữ được thể diện, phải náo nhiệt mới đáng nhớ.
Thẩm Nghi nhìn Trình Khuyết, Trình Khuyết dang tay: “Hết cách, anh Nghi à. Vợ anh cũng gọi tên anh rồi, mau diễn đi.”
Trình Khuyết tiếc vì không làm phù rể trong đám cưới Thẩm Nghi, nên nhân cơ hội này, giúp người trong phòng trêu Thẩm Nghi.
Thẩm Nghi nghiến răng, nghĩ một lúc rồi cất giọng hát: “Tình yêu là chuyện kỳ lạ, tôi bắt đầu mất kiểm soát toàn thân…”
Cách phát âm của anh tốt hơn Quý Minh Duệ nhiều, giọng trầm khàn, hát tình ca mang cảm giác khói thuốc, khá đặc biệt. Nhưng anh không thuộc lời, hát năm sáu câu thì bắt đầu ngân nga giai điệu, ngâm vài câu rồi mới vào đoạn cao trào.
Dù sao thì cũng không mất mặt.
Hát xong, Chu Duyệt Tề còn vỗ tay, trêu: “Không ngờ nha, Thẩm luật sư giấu nghề ghê.”
Sau đó cô yêu cầu Thẩm Nghi nhảy. Thẩm Nghi nhắm mắt, như bỏ đi danh tiếng cả đời, nhảy một đoạn Popping.
Anh nhảy ra dáng, dù không bằng dân chuyên, nhưng chẳng giống người mới.
Không chỉ Chu Duyệt Tề và Thương Vị Vãn ngẩn ra, cả hai cùng nhìn Triệu Nam Tinh, ánh mắt như nói: “Thẩm luật sư có đời sống phong phú ghê.”
Triệu Nam Tinh cũng sững sờ, cô không biết Thẩm Nghi có tài này.
Chu Duyệt Tề xúi: “Được rồi, tối nay về tra hỏi kỹ, xem Thẩm luật sư đã giấu chị làm những gì gì.”
Thẩm Nghi qua ải hoàn hảo, giờ đến lượt Trình Khuyết vượt kiếp.
Trình Khuyết bề ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng sốt ruột. Trong lúc Thẩm Nghi biểu diễn, anh đã lục lọi trong đầu chọn bài, Chu Duyệt Tề chưa kịp gọi, anh đã hát:
“Tôi cứ mãi vòng qua vòng lại, vòng qua vòng lại, vòng vài nghìn dặm cũng nhìn về đường về
Gió mang nỗi nhớ thổi qua, lơ lửng trên bầu trời đêm
Bắt một ngôi sao băng làm quà, chúc em hạnh phúc…”
Bài này có thể người khác không hiểu, nhưng Thương Vị Vãn chắc chắn hiểu.
Đêm nọ khi trò chuyện, Thương Vị Vãn nói cô từng nghe bài này thường xuyên, nhưng là bản buồn.
Trình Khuyết hỏi thêm, cô không nói.
Sau đó anh tìm hiểu, phát hiện bài này có phiên bản khác, nên thêm phiên bản này vào danh sách nhạc.
Anh chỉ nghe một mình, thấy lời bản này so với bản cô thích thì tràn đầy sức sống và hy vọng, không ngờ lại hát cho cô trong dịp này.
Thương Vị Vãn vừa nghe câu đầu đã định hát theo, nhưng phát hiện anh hát phiên bản khác.
Dù giọng anh không đạt mức ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng so với hai người trước thì khá hơn, nhất là có Quý Minh Duệ làm nền, giọng anh vang lên như tiếng trời.
Hát xong, anh liền nhảy, người mở quán bar chỉ cần uốn éo cũng đẹp. Với vóc dáng tốt, Trình Khuyết nhảy một điệu đơn giản trên mạng, phối nhạc nền, nhờ có cảm thụ âm nhạc, mỗi bước đều đúng nhịp.
Dùng lời Chu Duyệt Tề, nếu đăng lên nền tảng video ngắn, kiểu gì cũng thành hotboy mạng.
Đáng tiếc, Trình Khuyết không có chí ở đó.
Màn ca múa kết thúc, Trình Khuyết gọi Chu Duyệt Tề mở cửa. Chu Duyệt Tề không rụt rè, mở cửa ngay.
Cửa mở, Thương Vị Vãn mặc váy cưới, ngồi ngay ngắn trên giường.
Trang điểm cô dâu bắt đầu từ bốn giờ sáng. Thương Vị Vãn vốn đã đẹp, trang điểm sơ cũng xinh, huống chi là lớp trang điểm tinh tế do thợ chuyên nghiệp mất hai giờ hoàn thành.
Tóc dài búi cao, đội khăn voan trắng, váy cưới tôn lên vòng eo mảnh mai. Vì mang thai, dáng cô càng thêm đẹp, đúng kiểu chỗ cần thon thì thon, chỗ cần đầy thì đầy.
Hôm qua Trình Khuyết đã thấy cô mặc váy cưới, nhưng tận mắt chứng kiến, nhất là khi cô trang điểm lộng lẫy, ngồi trên giường hỷ đỏ rực, mang đến cảm giác choáng ngợp khác biệt.
Khóe miệng Trình Khuyết bất giác cong lên, nhưng bị Chu Duyệt Tề trêu: “Ôi, anh Trình Nhị, nhìn anh kìa, như chưa từng trải sự đời vậy. Chưa thấy cô dâu đẹp thế này bao giờ à?”
Cô cố ý trêu, Trình Khuyết giọng bất cần, nhưng mắt không rời Thương Vị Vãn: “Đúng thế.”
Chu Duyệt Tề chép miệng: “Nhìn anh si mê kìa. Còn đứng ngây ra làm gì? Mau tìm giày cưới cho cô dâu đi!”
Đoàn phù dâu đã giấu giày cưới trước khi họ vào, là một thử thách cho chú rể. Quý Minh Duệ từng làm phù rể, vừa vào đã lục tung phòng tìm.
Trình Khuyết cưới lần đầu, không quen quy trình, gặp chuyện chỉ biết nhét hỷ bao. Chu Duyệt Tề cầm cả xấp hỷ bao, miễn cưỡng đưa anh một gợi ý: “Giày cưới ở trong chăn.”
Thế là chăn mới trong phòng bị lật tung, vẫn không tìm thấy.
Trình Khuyết ra hiệu bằng mắt với Thương Vị Vãn. Thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô lén chỉ vào tà váy cưới sau lưng Chu Duyệt Tề, nhưng bị Chu Duyệt Tề phát hiện, giơ nanh múa vuốt: “Thương Thương! Đồ phản bội”
Thương Vị Vãn cười với cô, Trình Khuyết lập tức lật tà váy rộng của Thương Vị Vãn, thấy một hộp mật mã.
Trình Khuyết hỏi cô, nhưng Chu Duyệt Tề khoanh tay hừ nhẹ.
Thương Vị Vãn bất đắc dĩ dang tay: “Em cũng không biết.”
Chu Duyệt Tề đã tính sẵn màn này, nên không nói cho Thương Vị Vãn.
Trình Khuyết bắt đầu mở hộp mật mã, bốn số, thường là ngày tháng, nên anh thử sinh nhật Thương Vị Vãn, sinh nhật mình, đều sai.
Chu Duyệt Tề khoanh tay hừ: “Anh Trình Nhị, đường cưới vợ còn dài. Thương Thương tốt thế này, anh càng khó cưới được thì sau này càng phải trân trọng.”
Trình Khuyết nhét cho cô một hỷ bao: “Không cần em nói, anh cũng đối tốt với cô ấy.”
Triệu Nam Tinh thấy hỷ bao trong tay Chu Duyệt Tề chất đống, trong khi cô chỉ có vài cái lúc giữ cửa, bèn ho khan: “Sao không hỏi tôi? Tôi không phải phù dâu à?”
“Chị dâu, chị nói đi.” Trình Khuyết hiểu ý, nhét một xấp vào tay cô.
Triệu Nam Tinh rất hài lòng với thái độ làm việc của anh.
Người như Trình Khuyết, chỉ cần muốn, sẽ làm mọi việc cực kỳ chu đáo, ăn nói cũng khéo.
Trước đây Triệu Nam Tinh không đánh giá cao anh, nghĩ người như anh không thể cho Thương Vị Vãn hạnh phúc. Nhưng qua tiếp xúc, cô thấy anh khiến Thương Vị Vãn vui cũng có lý do.
Nhận hỷ bao, Triệu Nam Tinh gợi ý: “Ngày này liên quan đến cả hai người.”
Trình Khuyết nghĩ một lúc, ngẩng lên hỏi: “Kỷ niệm ngày kết hôn?”
Chẳng ai nói thêm, anh thử mở nhưng vẫn sai.
Thương Vị Vãn ngạc nhiên: “Anh nhớ cả cái đó à?”
Trình Khuyết hỏi ngược: “Em quên rồi sao?”
Thương Vị Vãn: “…”
Cũng không hẳn quên, nhưng không nhớ rõ thế.
Cô ho khan, giả điềm tĩnh: “Em mang thai nên trí nhớ kém đi.”
Nhắc đến mang thai, Trình Khuyết như được khai sáng: “Ngày biết tin mang thai?”
Anh thử lại, vẫn sai.
Cuối cùng, anh nghĩ hai phút, nhập một mật mã mở được hộp. Thương Vị Vãn hỏi anh nhập số gì.
Trình Khuyết quỳ một gối, đeo giày cưới cho cô rồi đáp: “Là ngày dự sinh của em.”
Thương Vị Vãn sững sờ, không hiểu sao lại dùng ngày này làm mật mã giày cưới.
Triệu Nam Tinh bên cạnh nói: “Trình Khuyết, từ nay Thương Thương giao cho anh, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt. Bé con quan trọng, nhưng người quan trọng nhất mãi mãi là Thương Vị Vãn.”
Nhìn Thương Vị Vãn, mắt Triệu Nam Tinh lấp lánh nước.
Thấy bạn thân tìm được hạnh phúc, cô vui hơn cả khi mình hạnh phúc.
Trình Khuyết vừa đeo xong giày cưới, nhìn bàn chân trắng ngần của cô, cúi đầu thành kính hôn lên mu bàn chân, nghiêm túc hứa: “Anh sẽ làm được.”

Bình Luận (0)
Comment