Khóa đào tạo cho bố mẹ mới là chương trình nhiều khoa sản bệnh viện đang quảng bá. Thương Vị Vãn đi khám thai về, thỉnh thoảng cũng gặp người phát tờ rơi.
Cô không quá để tâm, có lẽ vì Trình Khuyết đã tìm cho cô bệnh viện và bác sĩ tốt nhất, khiến cô “nằm ngửa” mà chẳng bận tâm chuyện gì.
Nhưng không ngờ Trình Khuyết còn đăng ký lớp này cho cô.
Thời gian lớp học trùng với giờ cô muốn học yoga. Thương Vị Vãn nhắn tin trên wechat với Đinh Oánh để đổi giờ học.
Hôm đó đúng sinh nhật Cung Trình. Thương Vị Vãn mang quà sinh nhật đến cho anh ta. Giữa tiệc, tin nhắn của Đinh Oánh gửi đến.
Thương Vị Vãn cố ý tránh Cung Trình, nhưng không ngờ anh ta tinh mắt. Khi cô đặt điện thoại xuống, anh ta ngập ngừng hỏi liệu đó có phải Đinh Oánh không.
Thương Vị Vãn không nói dối, kể chuyện gặp Đinh Oánh cho anh ta nghe.
Cung Trình cúi mắt, uống một ly rượu, nhíu mày nói: “Cô ấy vẫn không đạt được điều mình muốn sao.”
Thương Vị Vãn cười nhẹ: “Cậu chẳng phải cũng không đạt được điều mình muốn sao?”
“Khác nhau mà,” Cung Trình nói.
Giữa cô và anh ta chưa thân đến mức bóc tách chuyện tình cảm ra kể, nên cô không hỏi thêm.
Cô vội vàng tặng quà sinh nhật cho Cung Trình, anh ta còn hỏi ngày dự sinh của cô.
Thương Vị Vãn trả lời thành thật.
Sau đó, Cung Trình nhắc đến Dung Thành, nói Thương Tùng Tán và bạn gái anh ta đã đính hôn, nhưng phía bên kia đổi ý, rất nhanh chóng đã cưới người khác.
Thương Tùng Tán dẫn một đám côn đồ quậy đám cưới người ta, kết quả bị đánh đến nhập viện, giờ đối phương còn thuê luật sư, muốn tống anh ta vào tù.
Vợ chồng nhà họ Thương cầu cứu khắp họ hàng, nhưng không ai kéo được Thương Tùng Tán ra khỏi trại tạm giam.
Cung Trình hỏi Thương Vị Vãn, liệu họ có tìm đến cô không.
Thương Vị Vãn lắc đầu: “Mình chặn hết rồi.”
Mọi số từ Dung Thành cô đều không nghe.
Cô cắt đứt mọi liên lạc với nhà họ Thương, cũng chẳng muốn biết chuyện liên quan đến họ.
Nhưng Cung Trình ngập ngừng: “Những chuyện này, hình như có bàn tay của Trình Khuyết.”
Thương Vị Vãn sững sờ: “Sao cậu nói thế?”
Cung Trình thường không ở Dung Thành, tin tức đều từ bố mẹ anh ta, chỉ nghe nói nhà vợ chưa cưới của Thương Tùng Tán làm kinh doanh. Sau khi đính hôn, nhiều đối tác đột nhiên cắt hợp tác, vốn thiếu hụt, công ty thua lỗ nặng, nhanh chóng suy tàn.
Có người chỉ đường sáng cho họ, nói nhà họ Thương đắc tội người không nên đắc tội.
Thế là bố mẹ cô gái ép cô cắt đứt với Thương Tùng Tán, gấp rút mai mối cho cô ta một người có gia cảnh khá.
Cung Trình đoán, người làm được đến mức này có lẽ chỉ có Trình Khuyết.
Thương Vị Vãn nghe xong khựng lại: “Không có chứng cứ, đừng nói với người khác.”
“Sao mình lại nói với người khác?” Cung Trình nhìn cô, như thấy lại cô gái năm nào mặc đồng phục bạc màu, lưng thẳng tắp, ngồi trước bàn học chăm chú làm bài.
Thời gian trôi qua lâu, nhưng Thương Vị Vãn dường như chẳng đổi thay.
Cô vẫn kiên cường, cố chấp, tập trung và nỗ lực, từ nhỏ đã biết mình muốn gì.
“Mình chỉ muốn nói, lựa chọn của cậu dường như chưa bao giờ sai.” Cung Trình cảm thán. “Trình Khuyết là người rất tốt, cũng rất tốt với cậu.”
Thương Vị Vãn cười: “Có lẽ là duyên phận.”
“Thật ra sau này mình nghĩ lại.” Cung Trình nói. “Mình chưa bao giờ xứng với cậu. Dù cả hai chúng ta đều từ Dung Thành đi ra, nhà mình khá hơn nhà cậu, nhìn như mình chiếm hết lợi thế, nhưng thật ra mình không theo kịp bước chân cậu. Chỉ riêng việc không đủ quyết đoán, minhg đã thua triệt để.”
Thương Vị Vãn mỉm cười, nhẹ nhàng: “Cậu say rồi.”
“Mình chẳng phải mượn rượu mới dám nói thích cậu sao?” Cung Trình buông lòng cười: “Thật ra hồi đó lớp chúng ta có nhiều người thích cậu, nhưng mình luôn cảm thấy cậu không thuộc về Dung Thành.”
“Là Dung Thành không chứa nổi mình.”
“Hôm nào đó về Dung Thành, mình muốn đi viếng chị Tình được không?” Cung Trình đột nhiên đổi chủ đề.
Thương Vị Vãn gật đầu đồng ý, nhưng cảm thấy Cung Trình rất thân với chị cô, bèn hỏi liệu trước đây anh ta và chị cô có chuyện gì cô không biết khồn.
Cung Trình nghĩ một lúc: “Chị Tình từng mua đồ cho mình, mong mình trong lớp chăm sóc cậu một chút. Chị ấy bảo cậu ít nói, tính cách khép kín, nên hy vọng mình dẫn cậu đi chơi.”
Thương Vị Vãn: “…”
Đúng là chuyện Thương Tình có thể làm.
Một đêm nọ, Thương Vị Vãn mơ, mơ thấy cùng Thương Tình đi chơi, nhưng sau đó không tìm thấy chị, sợ hãi tỉnh giấc.
Khi mở mắt, cô vẫn thở hổn hển, Trình Khuyết ngủ bên cạnh vô thức ôm vai cô.
Thương Vị Vãn không ngủ lại được, định lén đứng dậy ra ban công hóng gió, nhưng Trình Khuyết cũng ngồi dậy, hỏi cô định làm gì?
Thương Vị Vãn bịa: “Em đói bụng nên tỉnh.”
Trình Khuyết bật đèn đầu giường, mắt nheo lại vì ánh sáng, vẫn ngái ngủ, giọng khàn: “Muốn ăn gì?”
“Mì.” Thương Vị Vãn nhớ cảnh trong mơ, nói: “Mì gói.”
Trình Khuyết: “?”
Trình Khuyết bảo mì gói chiên dầu, không lành mạnh.
Thương Vị Vãn kích anh: “Trình thiếu gia chắc lớn thế này chưa ăn mì gói bao giờ nhỉ?”
Trình Khuyết: “…Anh cũng từng đi học mà.”
Có lẽ những năm nhiều kỉ niệm nhất của Trình thiếu gia là lúc đi học.
Nhưng mì gói, Trình thiếu gia thật sự ít khi ăn.
Cũng chỉ khi ở bên Thương Vị Vãn anh mới ăn.
Trình Khuyết bảo nhà không có, Thương Vị Vãn lôi từ góc sâu tủ bếp ra hai gói: “Đây.”
Đun nước, bỏ gói gia vị, rồi nấu mì, Thương Vị Vãn làm thêm hai quả trứng chiên.
Đêm khuya tĩnh lặng, hai người thu mình trong bếp nấu mì gói.
Trình thiếu gia mặc đồ ngủ dài tay xanh đậm, động tác lười biếng, mặt còn vương nét ngái ngủ, xắn tay áo gắp mì.
Thương Vị Vãn thỉnh thoảng liếc sang, chỉ nhìn một cái rồi thu mắt.
Nhưng khoảnh khắc lén nhìn bị bắt, Trình thiếu gia trêu: “Muốn nhìn thì nhìn, sao lén lút thế?”
Thương Vị Vãn cãi: “Em chỉ nhìn mì.”
Trình thiếu gia cười bất cần: “Một người đẹp trai thế này đứng trước mặt, em chỉ nhìn mì thôi sao? Mắt em kém thật.”
“Chẳng làm sao cả.” Thương Vị Vãn nhún vai. “Mắt em để chọn ông xã hết rồi.”
Một câu khiến Trình thiếu gia cười tươi rói, lúc cô liếc sang, anh một tay giữ cằm cô: “Tối nay miệng bôi mật à?”
“Anh chẳng cho em uống nước đường, sao em ngọt được?” Thương Vị Vãn nói: “Hay anh lén em ra ngoài ong bướm nên có mật hoa?”
“Đâu dám?” Trình thiếu gia cười: “Cải tà quy chính bao năm rồi.”
Hai người đùa giỡn thoải mái, rồi ngồi ăn mì ở bàn ăn.
Trình Khuyết bất ngờ nói: “Lâu rồi không ăn khuya thế này.”
“Anh lâu rồi chẳng thức khuya thế này đâu.” cô đáp.
Trình Khuyết khựng lại, cười: “Trước đây giờ này anh thường chưa ngủ.”
Những năm mở “Nguyện” anh thường thức khuya.
Từ khi ở bên Thương Vị Vãn, anh ít ra ngoài, từ chối nhiều cuộc bài bạc và tiệc tùng, bỗng thành người đàn ông của gia đình, cả giờ giấc cũng điều chỉnh.
Thấy bụng Thương Vị Vãn lớn dần, anh thường đưa đón cô đi làm, ghé “Nguyện” và “Vọng” một vòng, đôi khi cãi vài câu với lão Trình tổng, rồi trò chuyện với bạn về việc mở quán mới.
Chẳng có tham vọng lớn, nhưng vui vẻ tự tại.
Trái tim trước đây trống rỗng, giờ chẳng hiểu sao đầy ắp.
Trong lúc ăn, họ trò chuyện, Thương Vị Vãn nhớ chuyện Cung Trình kể, bèn hỏi Trình Khuyết một câu.
Tay gắp mì của Trình Khuyết khựng lại, rồi bình tĩnh nói: “Anh có tham gia, nhưng không chủ mưu.”
Thương Vị Vãn không đáp.
Trình Khuyết hỏi: “Em trách anh à?”
“Sao anh tham gia vào chuyện đó vậy?” Thương Vị Vãn hỏi.
Trình Khuyết ăn sạch mì trong bát, mới chậm rãi nói: “Anh tra quá khứ của họ, thấy kết cục của họ tốt quá, thấy không vui thay em.”
Thương Vị Vãn bật cười: “Em không vui còn phải để anh thay à?”
“Năm đó Thương Tình làm ở nhà máy điện, ngày làm mười bốn tiếng, lương phần lớn đưa cho mẹ em, nhưng mẹ em suýt bán cô ấy cho…” Trình Khuyết ngừng lại: “Tóm lại chẳng phải chuyện tốt. Thỉnh thoảng anh nghĩ tới, thấy chuyện đời này không công bằng, nên muốn thay chị gái em báo chút thù.”
Thương Vị Vãn nhíu mày: “Bán cho ai?”
“Một phú thương ở Dung Thành.” Trình Khuyết nói. “Gần đây gặp khi bàn chuyện làm ăn, ông ta kể ở tiệc rượu, nói cô gái đó rất đẹp, nhưng tính tình cứng rắn, suýt chết trong phòng ông ta. Dù đưa đi cấp cứu kịp, cổ tay cô ấy vẫn để lại sẹo sâu. Anh nghĩ đến Thương Tình, tra một chút, đúng là chị ấy.”
Nếu Thương Vị Vãn không hỏi, Trình Khuyết có lẽ giấu mãi.
Nhưng cô hỏi nên anh thành thật kể.
Trong lòng anh, Thương Vị Vãn không yếu đuối đến thế.
Thương Vị Vãn nghe xong, chẳng còn tâm trạng ăn, cười khổ: “Thật không ngờ nổi.”
Sau đó bếp im lặng hồi lâu, Thương Vị Vãn nói: “Chị em cả đời khổ hơn em.”
Ít nhất cô nỗ lực học hành, gặp được người tốt, rời khỏi mảnh đất giam cầm cô.
Nhưng đời Thương Tình dừng lại ở đó.
“Vì thế anh mới tham gia chút.” Trình Khuyết nói.
Thương Vị Vãn nhếch môi: “Anh làm tốt lắm, Trình tiên sinh.”
Ăn xong, Thương Vị Vãn không đi ngủ, mà nhân lúc Trình Khuyết dọn bếp, một mình ra ban công. Gió đêm lạnh, suy nghĩ cô rối bời, không biết có phải vì mang thai mà đa sầu đa cảm, nỗi buồn đến nhanh.
Chẳng bao lâu, một chiếc áo khoác dày phủ lên người, quay lại, Trình Khuyết đứng sau, hỏi cô có phải nhớ chị không.
Thương Vị Vãn gật đầu: “Em luôn cảm thấy mình có lỗi với chị ấy.”
Trong đời ngắn ngủi đầy đau khổ của chị, Thương Vị Vãn cũng là gánh nặng.
“Sao thế được?” Trình Khuyết nói: “Cả hai đều là nạn nhân.”
Trình Khuyết ôm vai cô, bất ngờ nói: “Hay đặt tên con là Tư Tình đi.”
“Trình Tư Tình?” Thương Vị Vãn nhíu mày: “Tên con gái à? Anh muốn có con gái đến thế sao?”
“Con trai cũng gọi được.” Trình Khuyết nói. “Mà không họ Trình, họ Thương.”
Thương Vị Vãn: “?”
Trình Khuyết đường hoàng: “Họ Trình quá phổ thông, không hay, họ Thương độc đáo hơn.”
Thương Vị Vãn: “…Thương Tư Tình?”
Cũng chẳng hay hơn là bao.
Hơn nữa—
“Nếu là con trai thì sao?” Thương Vị Vãn nói: “Anh đặt tên này, cẩn thận lớn lên nó thành phiên bản nổi loạn của Trình Khuyết đấy.”
“Vậy nên sinh con gái đi. Thương Tư Tình, hoặc Thương Ức Tình.” Trình Khuyết nói. “Khá phong nhã.”
“Thế anh sẽ dùng tên mụ là gì?” Thương Vị Vãn hỏi: “Gọi là Thương Thương hay Tình Tình?”
Cả hai đều phổ thông, còn đụng tên với mẹ và dì nó.
Rõ ràng không ổn.
Trình Khuyết nghĩ một lúc: “Nếu không thì gọi Thương Tận Tình.”
Thương Vị Vãn: “?”
“Làm gì cũng hết mình.” Trình Khuyết tùy hứng mà lười biếng nói. “Con có thể sống phóng khoáng tự do, vui vẻ thoải mái.”
Thương Vị Vãn hỏi: “Là Tân trong Trình Thương Tân, Tình trong Thương Tình à?”
Trình Khuyết khựng lại: “Có phải với con gái thì không hay lắm không?”
Thương Vị Vãn: “…”
Anh nghĩ với con trai thì hay à?
Thế là, nửa đêm sau Trình Khuyết không ngủ tiếp, ở thư phòng lật từ điển Tân Hoa cả đêm (từ điển chuẩn tiếng Trung) cả đêm.
—