Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 9

“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng quá mê người, ta thật sự không nhịn được rồi.” Đầu đầy mồ hôi, Lang Nguyên cố gắng bình tĩnh, nhưng trước sau cũng không tỉnh táo nổi.

Mượn dòng nước lạnh băng ở thủy đàm, rất dễ dàng tiến vào thân thể Kim Ngọc, hưởng thụ cảm giác chật nít ngây ngất đó…

“Buông ta ra…” Kim Ngọc phản kháng, nhưng bởi vì Lang Nguyên đâm từ phía sau, hai tay vung đánh thế nào cũng không đánh tới.

“Không buông, nhất định không buông, ta vĩnh viễn cũng không buông tha cưng!” Lang Nguyên lắc đầu, gầm một tiếng.

Hổ căn tráng kiện lại ấn sâu thêm vào người hắn, tiểu huyệt vừa nếm trải truyền đến kích thích không nói nên lời.

“Ngươi… A…” Rên rỉ một tiếng, hai tay bất lực quờ quạng, nhưng phía trước toàn là khoảng không trống trải.

Điểm mẫn cảm trong cơ thể liên tục bị đụng chạm, tiếng mắng chửi hóa thành rên rỉ kích tình, hắn cũng không biết vì sao mình không cách nào cự tuyệt sự dụng chạm của Lang Nguyên.

Đáng sợ nhất là theo từng chuyển động của hổ căn, hạ thân cũng chậm chậm có phản ứng, dĩ nhiên bị Lang Nguyên thấy được, bàn tay to duỗi tới, nắm ngọc hành hắn.

“Tiểu Ngọc Ngọc…” Lang Nguyên không kiềm chế được gầm một tiếng trầm thấp, mãnh liệt đưa đẩy theo đuổi cảm giác ấm áp dưới thân.

Dưới sự chuyển động kịch liệt của Lang Nguyên, chất dịch màu trắng chưa kịp lấy ra hết nay lại chảy dọc hai chân, dính đầy bụng Lang Nguyên.

“Ô…” Tiểu huyệt mãnh liệt co rút lại, ngọc hành thanh tú được bàn tay đầy vết chai của Lang Nguyên xoa bóp đến ngẩng cao đầu.

“Tiểu Ngọc Ngọc, la lên đi, ta thích nghe cưng rên rỉ.” Miệng rộng hé ra, cắn cái cổ bóng loáng phía sau, lại mút lại liếm, khiến hắn nhịn không được run rẩy điên cuồng.

“A… Ưm… Đừng…”

Hắn không kiềm chế được tiếng rên rỉ làm cho Lang Nguyên đang bị *** thiêu đốt càng thêm nóng cháy, Lang Nguyên ôm thân thể đang lắc lư điên cuồng theo nhịp đưa đẩy, trong miệng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

Đột nhiên, Lang Nguyên gầm như dã thú, toàn thân co giật, hổ căn to lớn bắn đầy trọc dịch vào bích tràng mẫn cảm, tiểu huyệt vô thức co rút lại, xiết Lang Nguyên chặt đến mức y thiếu chút nữa lại cứng lên.

Tình sự trôi qua, Lang Nguyên lại bá đạo ôm hắn vào lòng thật lâu không muốn buông ra…

Kim Ngọc đã mệt đến không động thắt lưng nổi, đừng nói đẩy Lang Nguyên ra, miễn cưỡng giương mắt nhìn mặt trời vừa ló dạng, lập tức tựa vào vai Lang Nguyên ngủ thiếp đi.

Lang Nguyên lẳng lặng nhìn chăm chú Kim Ngọc gối đầu trên vai y ngủ say sưa ——

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên y có cảm giác rung động khó tả đối với một nam tử, hơn nữa nam tử này lại bất đồng tộc, nhớ tới giây phút đêm qua chứng kiến Kim Ngọc trong thủy đàm, thiếu chút nữa quên hô hấp.

Đôi mắt câu hồn người a! Kim quang bắn ra bốn phía, chói mắt như lưu ly quang, đến mức khiến y ngơ ngẩn, rốt cuộc không thể dời mắt đi nơi khác nữa.

Khi Kim Ngọc dùng cặp mắt mê người kia trừng y, y cảm thấy trái tim mình ngừng đập…

Đêm qua y bị hắn làm cho mê muội, không còn là chính mình, làm ra hành động cưỡng bức hắn, đối với một kẻ chinh chiến qua vô số nữ nhân như y, có thể đây là lần đầu tiên.

**         **       **

Đỡ vầng trán căng đau đớn, Kim Ngọc nhíu mày, chậm rãi mở mắt, nhìn bốn phía, không khỏi ngây dại.

Mình đang ở trong một cung điện cực kỳ hoa lệ, giường lớn màu vàng sáng mình đang nằm, đủ chỗ cho mấy người nô đùa cũng không thiếu.

Ngẩng đầu nhìn lại, giữa điện có một cây trụ rất lớn ở giữa hồ nước, một đôi mắt hổ lộ ra chiếm cứ phía trên, đầu hổ đang phun nước, đuôi hổ đâm thẳng lên đỉnh điện, khí phái phi phàm.

Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, chỉ cảm thấy trên người có cảm giác lạnh, kéo kéo cái chăn lụa mỏng, nhích sát vào trong giường.

“Ta đang ở nơi nào?” Nhìn bốn phía xa lạ, hắn há to miệng.

Đêm qua, hắn không phải ở trong thủy đàm bị…

Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?

Cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, những dấu vết màu xanh tím vẫn chưa tan, cảm giác không thoải mái trong cơ thể đã chứng minh, chuyện đêm qua không phải là một giấc mộng!

Nam tử Hồ tộc lừa gạt mình, thật sự tồn tại…

Đáng chết, y ở nơi nào, nếu hắn không hảo hảo giáo huấn y, hắn sẽ không là Kim Hồ!

Miễn cưỡng xuống giường, nhưng dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té lăn trên đất, thắt lưng như gãy đôi, nơi xấu hổ giữa hai chân kia mơ hồ còn đau, hắn cắn chặt răng tiến lên hai bước, mới phát hiện trên người không có một mảnh vải che thân, vội vàng lui trở về.

Tìm hồi lâu, tòa cung điện bự như vậy mà không có một thứ gì có thể làm quần áo…

Không được, nơi này không nên ở lâu, hắn phải sớm trở về, bẩm báo với phụ vương chuyện đám cưới của Lang Vương cùng tiểu đệ.

Bất đắc dĩ, đem chăn mỏng quấn lên người, đang muốn đi ra cửa, lại nghe tiếng bước chân đến gần, hắn vội vàng lui trở về.

“Tiểu Ngọc Ngọc, ngủ có ngon giấc không?” Lang Nguyên một thân bạch y đi nhanh đến, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy ý cười.

Lang Nguyên hoàn toàn khác ngày hôm trước, tựa như hai người khác nhau…

Mái tóc dài trắng như tuyết được cố định bởi ngọc quan, thân mặc cẩm bào trắng, trên áo ẩn hiện hoa văn chìm, thắt lưng bằng vàng đính ngọc, trên khuôn mặt tuấn tú như được gọt dũa mang theo một loại khí chất ung dung, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Lúc ở thủy đàm, phát ra khí thế bá đạo kinh người, loại khí thế này chỉ từng thấy qua trên người phụ vương cùng Lang Vương.

“Ngươi… Ngươi thật ra là ai?” Chỉ Lang Nguyên, mắt vàng trừng lớn.
Bình Luận (0)
Comment