Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 10

Hứa Hâm nhìn người đối diện, có chút kinh ngạc.

Sao cậu ấy lại ở đây?

Bùi Tây đứng trước mặt cô, im lặng một lúc lâu.

Hiện tại Hứa Hâm gần như chắc chắn rằng, cậu tới đây là để tìm mình.

Một chiếc xe máy ở đằng sau sốt ruột ấn còi thúc giục, Bùi Tây nhanh chóng kéo cô sang một bên.

Đèn xanh lại lần nữa sáng lên, bọn họ băng qua đường.

Bùi Tây vẫn đang kéo tay cô.

Cậu thừa nhận, bản thân mình đúng là có chút thủ đoạn.

Chỉ là, Bùi Tây dùng lực khá mạnh, khiến Hứa Hâm có chút đau.

Hứa Hâm không giãy giụa, tùy ý để mặc cậu lôi kéo.

Trên quảng trường ngập tràn người, có gia đình sau khi ăn xong ra ngoài tản bộ, cũng có người tới đây hẹn hò ái ân.

Thỉnh thoảng lại có một vài đứa nhóc chạy qua chạy lại, lớn tiếng kêu gào, trông vô cùng vui sướng.

Hoàn toàn đối lập với hai người bọn họ, đi cả quãng đường cũng chưa nói chuyện được với nhau câu nào.

Hứa Hâm dừng lại, bất động.

"Mình muốn mua sữa chua."

Cô chỉ chỉ vào một cửa hàng mới khai trương cách đó không xa, nghe nói đồ ăn ở đây vị rất được.

"Không được." Bùi Tây trực tiếp cự tuyệt, giọng nói còn mang theo một tia buồn bực, tiếp tục kéo cô đi.



Hứa Hâm giật mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cô thở dài, giọng điệu tràn đầy đáng tiếc, "Chiều nay có một bạn học nam muốn mời mình tới đây ăn sữa chua, bị mình từ chối, nếu biết sớm......"

Bước chân Bùi Tây khựng lại.

"Buổi tối uống sữa chua không tốt." Giọng của cậu có chút mất tự nhiên.

Hứa Hâm cười thầm, "Vậy cậu còn định kéo tay mình tới khi nào?" Cô giơ tay trái lên, quơ quơ.

"Xin lỗi." Bùi Tây buông tay ra.

Giây tiếp theo, Hứa Hâm vươn tay, chuẩn xác bắt lấy tay phải Bùi Tây, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Nhưng mình cũng có bảo là không được nắm đâu?"

Bùi Tây nhìn cô, cô lại cố ý không nhìn cậu, ánh mắt hướng thẳng về phía trước.

Hứa Hâm có cảm giác tim của mình lúc này đập nhanh không chịu nổi.

Nhiệt độ từ đôi tay nắm chặt của bọn họ bắt đầu lan ra, mãi cho đến khi lan rộng khắp toàn thân Hứa Hâm.

Cô cảm thấy bản thân mình vui sướng đến sắp phát điên rồi!

Mãi cho tới lúc đứng trước cửa phòng Hứa Hâm, Bùi Tây mới buông tay cô ra. Trong nháy mắt, Hứa Hâm cảm thấy có chút mất mát khó tả.

Bùi Tây vươn tay, vén mấy cọng tóc đang rủ xuống trán của cô ra sau tai.


Ngón tay lướt qua mặt, ngứa.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Giọng cậu khàn khàn.

Bùi Tây cuối cùng còn nhìn cô một cái, sau đó mới xoay người rời đi.



Hứa Hâm cười ngu ngơ, bộ dạng chẳng khác nào con hồ ly nhỏ thực hiện thành công ý đồ của mình.

Hôm sau khi Hứa Hâm xuống tầng, Bùi Tây đã ăn xong bữa sáng.

Đêm qua cô lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng mất ngủ.

Thật vất vả mới đi vào giấc ngủ, thế mà ngay cả trong giấc mơ cậu cũng không tha cho cô.

Bùi Tây ở trong mộng uy hϊếp cô, sau này không được uống sữa chua, chỉ có thể uống sữa bò ngọt.

Hứa Hâm ghét nhất sữa bò ngọt.

Vậy nên sáng dậy hai cái quầng thâm treo trên mắt cô, rất là rõ ràng.

Thế mà người nào đó ngồi đối diện tinh thần lại còn có vẻ vô cùng sảng khoái, không khác thường ngày là bao.

Hứa Hâm vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng, sau đó đi về phía tủ lạnh, muốn lấy hộp sữa chua để ăn trên đường, đây chính là thói quen hằng ngày của cô.

Cô mở tủ lạnh ra, bóng dáng sữa chua đã biến mất từ lúc nào.

Rõ ràng còn thừa một hộp.

Cảnh trong mơ lẽ nào trở thành sự thật?

Lúc này Bùi Tây đi vào bếp, cầm hộp không ném vào trong thùng rác.

Hứa Hâm: "..."

"Xin lỗi." Giọng cậu lại không hề có một chút thành ý nào cả.

Cậu cố ý.

Hứa Hâm ở sau lưng trừng mắt nhìn cậu vài cái rồi mới đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment