Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 18

Vì thành phố S vẫn còn vài hạng mục quan trọng cần xử lý gấp nên Bùi Kỷ Quân và Hứa Tuệ Anh không thể ở lại lâu dài, chỉ nán lại một đêm rồi đi luôn.

Ngày hôm sau đội văn nghệ hẹn nhau cùng đi ăn bữa cơm, cả nhóm được thưởng 3000 tệ, chia cho từng người cũng chẳng được bao nhiêu. Có người đề nghị đi ăn cơm xong hát Karaoke, mọi người đều tán thành ý kiến này.

Hứa Hâm và Bùi Tây gọi taxi từ nhà để đi, kể từ lúc rời sân vận động tới giờ cả hai đều không hề nói chuyện với nhau câu nào.

Ngồi trên xe, Hứa Hâm quay đầu ra ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn cậu.

Xuống xe, Hứa Hâm cúi đầu mà đi, một chiếc xe suýt nữa xẹt qua, cũng may là Bùi Tây nhanh tay kéo cô lại.

"Hứa Hâm." Trong giọng nói của Bùi Tây có chút tức giận.

Hứa Hâm vẫn không chịu nhìn cậu, thậm chí còn rút tay cậu ra.

"Mình nhất thời không để ý, mau vào thôi."

Cô đang trốn cậu.

Hứa Hâm nói không rõ tâm tình mình, hiện tại đầu óc rối loạn khiến cho cô cảm thấy có chút khó thở.

Cô đi vào trong trước rồi ngồi xuống cạnh Hạ Táp.

Không biết vì sao mà hôm nay Hạ Táp lại có vẻ không có sức sống như mọi ngày, trầm mặc đến dị thường.



Lúc Bùi Tây bước vào, cả đám đều nháo nhào cả lên, từ trước đến nay, cậu luôn là người được hoan nghênh như vậy.

Sau đó Tống An An cũng ngồi xuống bên cạnh vị trí của Bùi Tây, có không ít người quay sang nhìn, Hứa Hâm làm như không thấy gì, cúi đầu uống nước dừa. Không biết có phải do nhà hàng này ăn bớt ăn xén nguyên liệu hay không mà cô lại không thể cảm nhận được vị ngọt, chỉ thấy chua xót đầy miệng.

Ăn được một nửa, Hạ Táp nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi luôn.

Người nào tinh ý đều nhìn ra, hôm nay Bùi Tây với Hứa Hâm rất kỳ lạ, cẩu lương không hề rải, nói chuyện với nhau một câu lại càng không.

Dẫu vậy chỉ cần có nam sinh nào tới gần Hứa Hâm thôi là y như rằng sẽ bị ánh mắt lạnh buốt của Bùi Tây liếc tới. Tới lúc có mấy người can đảm nói chuyện với Hứa Hâm, Bùi Tây lại không có phản ứng nào cả. Thế mà bọn họ cứ tưởng rằng riêng viêcb Tống An An ngồi cạnh Bùi Tây thôi đã là kinh động lắm rồi chứ.

Ăn cơm xong, tất cả đều quyết định đi hát ở quán karaoke gần đó, Hứa Hâm khéo léo từ chối, xin về nhà trước.

Trước khi đi, cô nhìn cậu một cái, cậu cũng nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh nhạt, xa cách.

Hứa Hâm chậm rãi đi về, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi còn mua thêm mấy chai bia.

***

Cô ngồi trong phòng tập múa, bật đèn lên, mở chai bia, buồn bã uống một ngụm, ngay giây sau đó lại bị sặc.


Vị trí lần trước Bùi Tây đứng lúc này trống rỗng, không có ai cả, Hứa Hâm uống xong một chai liền cầm lên ném về phía đó.

Tửu lượng của Hứa Hâm không cao, uống được hai chai mặt liền đỏ ửng, đầu bắt đầu có cảm giác choáng váng.



Cô đứng dậy, bắt đầu khiêu vũ.

Đây chính là điệu múa mà bọn họ nhảy trong lễ kỷ niệm thành lập trường.

Lúc ở trên sân khấu cô đã lén nhìn trộm cậu.

Bóng dáng cậu thẳng tắp, bàn tay như bay như lướt qua dây đàn, Hứa Hâm hoà theo điệu nhạc, múa.

Mà giờ đây, không hề có bất cứ tiếng nhạc nào cả.

Hứa Hâm xoay một vòng, nhất thời đứng không vững liền té ngã. Cô thuận thế nằm xuống, nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, có đôi tay bế cô lên.

Hứa Hâm cố mở mắt, ánh đèn chiếu vào khiến cô hơi nhức mắt.

Cả người như rơi vào trong vòng ôm, mùi hương quen thuộc, ấm áp quá đỗi khiến cho Hứa Hâm lúc này chỉ muốn oà lên khóc.

Hứa Hâm cọ cọ vào lồng ngực Bùi Tây.

Bùi Tây nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cứ như là đang dỗ dành một đứa trẻ con vậy, cậu bất đắc dĩ thở dài.

Hứa Hâm nhìn cậu, lúc này đã không còn xa cách nữa mà tràn đầy sự ôn nhu.
Bình Luận (0)
Comment