Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 5

Lúc Hứa Hâm về đến nhà thì đã thấy Bùi Tây ở bên trong rồi.

Thím Trương cũng đã làm cơm xong. Thím ta co quắp nói: "Tiểu thư, ngày hôm qua tôi thấy trời mưa to quá, sợ con nhỏ ở trường không về nhà kịp......"

Hứa Hâm không nói gì, ngồi xuống ăn cơm cùng Bùi Tây.

Mùi vị cũng không được ngon như mấy món Bùi Tây làm, Hứa Hâm thầm cảm thán trong lòng.

Cơm nước xong hai người liền trở về phòng, thím Trương dọn dẹp xong cũng rời đi luôn.

Nghỉ ngơi xong, Hứa Hâm lôi chồng bài tập về nhà ra, bắt đầu làm.

Làm một giờ, hơn phân nửa bài đã hoàn thành.

Còn lại mỗi toán.

Hôm nay toán học là tiết đầu tiên, giáo viên giảng bài ngay trước, Trương Bình Bình tán chuyện ngay sau.

Hứa Hâm trong lòng không yên hóng chuyện, thế là không nghiêm túc nghe giảng.

Tất cả cũng tại đầu sỏ gây tội ở ngay phòng đối diện.

Hứa Hâm đứng dậy, cầm bài tập lên, đi ra ngoài.

Đứng trước cửa phòng Bùi Tây, Hứa Hâm có chút do dự, cuối cùng vẫn gõ cửa.

Cửa rất nhanh đã được mở ra.

Bùi Tây vừa tắm xong, khăn lông vắt trên vai, tóc vẫn còn đang chảy nước.

"Chuyện gì?"

"Mình có bài về nhà chưa làm được." Hứa Hâm giơ giơ sách bài tập trong tay lên.

Bùi Tây nghiêng người cho Hứa Hâm đi vào.

Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Hâm bước vào phòng Bùi Tây, dù sao ngày đầu tiên tới đây cô cũng tham quan hết chỗ này một vòng rồi.

Nhưng mà vào đây khi Bùi Tây vẫn còn trong phòng, là lần đầu tiên.



Phòng Bùi Tây trang trí rất đơn giản, cạnh giường là bàn học, tủ quần áo được thiết kế theo kiểu âm tường (*). Điểm đặc biệt nhất chính là có một mặt tường bày toàn sách với sách.

(* tủ âm tường: kiểu tủ được thiết kế lùi sâu vào trong tường để tiết kiệm diện tích)

Hứa Hâm ngồi xuống ghế của Bùi Tây, còn cậu ngồi lên trên giường.

"Chỗ nào không hiểu?"

Hứa Hâm đưa quyển vở qua cho cậu.

Bùi Tây nhìn qua vài giây liền mở miệng giảng bài cho cô. Đầu tiên cậu giảng cho cô lý thuyết, tiếp đó là phương pháp giải đề, cuối cùng không nói đáp án mà để cô tự tính.

Đây chính là cuộc đối thoại dài nhất giữa hai người cho tới giờ, Hứa Hâm nghĩ thầm, về sau tốt nhất nên hỏi cậu nhiều bài hơn nữa.

"Đã hiểu chưa?"

"À... Chắc là hiểu rồi, để mình thử xem."

Hứa Hâm không trở về phòng ngay lập tức, cô nhận lấy cuốn vở, làm tiếp bài ngay trên bàn học của Bùi Tây.

Trong lúc tính đáp số, Hứa Hâm cố tình vén mấy lọn tóc bên trái đang rủ xuống ra phía sau tai. Phần mặt bên trái của cô là đẹp nhất, đây chính là kết luận mà cô đưa ra sau rất nhiều lần soi gương.

Mà Bùi Tây, đang ngồi ở bên trái, nhìn cô.

Nửa giờ sau, toàn bộ mấy đề khó nhằn của Hứa Hâm đều đã được giải quyết xong xuôi.

Có thể nói, Bùi Tây là một thầy giáo vô cùng giỏi.

Hứa Hâm cầm đồ lên, chuẩn bị rời đi.

"Nghe nói Tống An An mời cậu đệm nhạc cho đội múa nhưng cậu lại từ chối."


"Ừ."

"Vì sao?"

"Không vì cái gì cả." Bùi Tây đi về phía kệ sách, định rút xuống một quyển.



"Không phải là cậu thích Tống An An đấy chứ? Nghe nói hôm nọ cậu còn dầm mưa đưa cô ta về nhà nữa kia mà?"

Nghe thấy vấn đề này, Bùi Tây liền sững người.

"Không phải."

Không phải là trả lời vấn đề nào?

Hứa Hâm thầm nghĩ, có lẽ lời này là để trả lời cho cả hai vế kia luôn chăng?

Nghĩ vậy tâm tình Hứa Hâm liền tốt lên một chút, cô bước tới cạnh cậu, vào lúc Bùi Tây đang định rút sách ra, cô liền duỗi tay phủ lên tay cậu.

Bàn tay Bùi Tây quả nhiên vẫn ấm áp như vậy.

Tay của cậu rất lớn, tay cô phủ lên mà cũng không thể bao vừa tay cậu.

Quả là đôi tay thích hợp để chơi dương cầm.

Cô rút quyển sách ra, đặt vào trong lồng ngực, tiếng cười gian xảo giống tiểu hồ ly. "Thật trùng hợp, vừa hay mình cũng muốn đọc quyển này."

Bùi Tây ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt có chứa một tia bất đắc dĩ.

Hứa Hâm cầm sách rời đi, lúc đi tới cửa thì dừng lại, cũng không hề quay đầu, "Cũng thật đáng tiếc, mình có tham gia đội múa, còn tưởng rằng chúng mình có thể cùng nhau biểu diễn kia chứ."

Nói xong liền đóng cửa rời đi.

Hứa Hâm đứng ngoài cửa cười cười, cô cầm cuốn sách mà Bùi Tây định lấy lên xem thử, thật ra đây là sách gì cô cũng không biết, chẳng qua là do cô muốn chạm vào cậu mà thôi.

Hứa Hâm cúi đầu đọc tên sách.

Quyển sách này là 《 Toán học: Xác định tính biến mất 》.

Nụ cười trên mặt Hứa Hâm lập tức đông cứng lại.

Hứa Hâm đi rồi mà Bùi Tây vẫn đứng im tại chỗ, một lúc lâu cũng không hề động đậy.

Cậu nâng tay lên, thật nhẹ nhàng, hôn lên mu bàn tay mình.

Dịu dàng hiếm thấy, dường như là đang đối đãi với chính người tình của mình.
Bình Luận (0)
Comment