Du Hồn Tiểu Thư

Chương 11

Chương 10: Tinh Thần trở lại.


Mặt trời vẫn chưa xuống núi, trên cơ bản Hách Giải Phóng vẫn phải tiếp tục công việc của mình. Nhưng mà Hách Giải Phóng mặc kệ, địa phủ có quy định nếu không phải tính huống đặc biệt, nội trong vòng bảy ngày đưa hồn về Phong Đô là được. 


Hách Giải Phóng cầm theo một chuỗi hồn phách vội vàng đi tới âm dương dịch trạm, đẩy một mớ quỷ hồn đi vào quang môn sau đó ấn pháp quyết dùng tốc độ ánh sáng quay lại phụ cần trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu, chỉ là lần này hắn một đường đi tới cửa hàng gần đó, bên trong của hàng chia làm hai, một bên bán vàng mã, một bên xem phong thủy.


Hách Giải Phóng vèo tới bên trong cửa hàng, tuy cửa hàng treo hai cái biển hiệu nhưng bên trong không có chia cắt, bên trong cửa hàng có tổng cộng ba vị thiếu nữ, một vị là Âm Sai Mục Dung từng câu hồn Lãng Tinh Thần, một vị khác tóc ngắn có màu da màu lúa mật nằm dài trên sofa, còn lại một vị tóc dài diện mạo đáng yêu.


Ngoài trừ Mục Dung, hai người kia đã thấy Hách Giải Phóng đến, thiếu nữ tóc ngắn thấy người đến lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt sắc bén lộ ra cảnh cáo, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hách Giải Phóng.


Vị thiếu nữ tóc dài đáng yêu biểu cảm hoàn toàn tương phản, nàng nhiệt tình đi lên phía trước: "Anh Hách, sao lại tới đây?" 


Mục Dung ngẩng đầu nhìn vị thiếu nữ đáng yêu: "Hách Giải Phóng tới?"


Thiếu nữ tóc ngắn bước nhanh chạy tới, túm lấy vị tóc dài kéo tới sau lưng: "Du nhi! Tránh xa hắn ra một chút!"

1

Vị thiếu nữ gọi là "Du nhi" này là Tang Du, người sở hữu mắt âm dương toàn phần, cái gọi là toàn phần là không giống với Tô Mạt Mạt chỉ thấy được độc nhất hồn thể của Lãng Tinh Thần, đôi mặt của Tang Du có thể nhìn rõ tất cả các thể loại linh thể, từ quỷ hồn đến sơn tinh yêu quái.


Còn vị có khí chất sắc bén màu da lúa mạch kia là chị họ của Tang Du gọi là Tang Đồng, cũng là truyền nhân chính tông của Đạo gia.


Tang Đồng còn có một thân phận đặc biệt khác----là khoa trưởng khoa xử lý sự kiện linh dị trong cục xử lý sự kiện đặc biệt của quốc gia,  cô nhận nhiệm vụ của tổ chức ẩn cư ở thành phố Sơn Dương đã hơn một năm, là một nửa người chủ của cửa hàng, phong thủy trai


Tang Du là bạn cùng phòng với Mục Dung, còn Tang Đồng là hàng xóm, bốn người đều ở tầng bốn của gia viên Hân Hân.


2

Mục Dung là âm sai sinh hồn duy nhất của Địa Phủ là chủ nửa cửa hàng còn lại, khi cô ấy ở trạng thái nhục thể sẽ không thể nhìn linh thể.


Hiểu lầm giữa Hách Giải Phóng và Tang Đồng có thể nói là dầy như bê tông cốt thép, mỗi lần chạm mặt là bạt kiếm giương cung, nhưng lần này Hách Giải Phóng không để ý  Tang Đồng trực tiếp cầm lá bùa vàng dán lên trán Mục Dung 


"Xoẹt" một tiếng hắc bào Mục Dung từ nhục thể bay ra, thân thể Mục Dung mềm nhũn dựa vào lưng ghế.


Tang Du thấy vậy kinh hô chạy nhanh tới đỡ lấy nhục thể của Mục Dung, oán giận nói: "Anh Hách, anh làm gì vậy??"


Hách Giải Phóng giữ chặt tay Mục Dung: "Giang hồ cứu nguy! đi theo tôi"!


Lời vừa dứt hai người lập tức biến mất.


Tốc độ âm sai như một cơn gió thoảng, Mục Dung còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Hách Giải Phóng đã kéo cô chạy tới kho đựng tro cốt.


Mục Dung tránh khỏi tay Hách Giải Phóng, lạnh lùng hỏi: "Cậu làm gì?"


"Cô biết Lãng Tinh Thần rồi đúng không? Là nữ quỷ lần trước bị cô bắt đi ấy, hôm nay cô ấy thức tỉnh năng lực hồn thể rất yếu, cô mau giúp cô ấy đi!"


Mục Dung nhìn Hách Giải Phóng, trong mắt không chút độ ấm, giọng nói vẫn lạnh băng: "Sinh tử của cô ấy đã có Thiên Đạo quyết định, cậu cũng biết tôi và cậu không giống nhau, không thể can thiệp nhân quả."


Sở dĩ Mục Dung cam tâm tình nguyện làm âm sai sinh hồn cho Địa Phủ là vì mẹ của cô không chịu nổi bạo lực gia đình, giết chồng tự sát, bởi vì phạm phải hai trọng tội của Địa Phủ nên bị nhốt ở Thiết Vi Sơn chịu khổ ngàn năm, Mục Dung dựa vào công việc của âm sai tích công đức, vì thân sinh chuộc tội.


Xen vào việc người khác là tối kỵ của Mục Dung, nếu cô nhúng tay vào chuyện người khác thì đồng nghĩa với cô sẽ chịu lấy nhân quả, nếu việc không tốt, mẹ của Mục Dung cũng sẽ bị liên lụy.



Hách Giải Phóng vội vàng nói: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp Phù Đề, cô ấy không có Quỷ Tâm không thể vào luân hồi thì đã không tồn tại cái gọi là nhân quả, trạng thái bây giờ của cô ấy như người bệnh nặng, U Minh phù không có chút tác dụng nào, có thể cứu cô ấy chỉ có cô! Giúp đỡ dùm đi!"


Mục Dung nhìn hủ tro cốt trước mặt, thấy hình ảnh Lãng Tinh Thần tươi cười rạng rỡ, trầm mặc.


Thật lâu sau Mục Dung mới mở miệng: "Được rồi."


Mục Dung lật lòng bàn tay, hư không xuất hiện một cây bút lông, Mục Dung nhắm mắt suy nghĩ một lát, ở trước hủ tro cốt của Lãng Tinh Thần viết lên văn tự.


Giây tiếp theo chữ vàng lóng lánh bay bay giữa không trứng, theo ngòi bút của Mục Dung mà càng lúc càng nhiều, tuy đã lạnh lùng từ chối một lần nhưng nếu đã đồng ý rồi thì không thể cẩu thả qua loa.


Chữ vàng lóng lánh bao trùm lấy hủ tro cốt, Mục Dung thu bút nhàn nhạt nói: "Xong."


Hách Giải Phóng nói cám ơn, người nọ không chút phản ứng bay ra ngoài, năng lực của Mục Dung Hách Giải Phóng biết rõ như lòng bàn tay, hắn biết Lãng Tinh Thần nhất định sẽ không sao nên cũng theo Mục Dung rời đi 


Lãng Tinh Thần hôn mê bảy ngày bảy đêm, Tô Mạt Mạt bên này cũng đã thông qua vòng hai của phỏng vấn, chính thức vào làm ở văn phòng luật sư.


Mấy ngày nay Tô Mạt Mạt luôn  thỉnh thoảng lo âu, mới đầu Tô Mạt Mạt còn tưởng nữ quỷ bận gì đó, nhưng mà bảy ngày đi qua nữ quỷ vẫn chưa xuất hiện.


Nữ quỷ biến mất không chút dấu hiệu, không để lại dấu vết hay manh mối nào. Tô Mạt Mạt không biết đối phương ở nơi đâu, càng không biết nên liên lạc thế nào.


Thời gian qua lâu làm Tô Mạt Mạt có loại cảm giác, có phải sự tồn tại của nữ quỷ là ảo giác từ hậu di chứng của vụ tai nạn kia? Hiện giờ cơ thể hoàn toàn bình phục, miệng vết thương đã lành, ảo giác cũng biến mất?



Tô Mạt Mạt sờ Phật châu trên cổ tay, chỉ có thứ này nhắc nhở nàng mọi thứ đều là thật.


Mặc dù cùng nữ quỷ chỉ có một đoạn thời gian ngắn, nhưng trong lòng Tô Mạt Mạt sự tồn tại của nữ quỷ rất đặc biệt, đến cùng cũng đâu có mấy người có thể làm bạn với quỷ hồn đúng không?


Tô Mạt Mạt đã tự hỏi lòng mấy lần,nhân sinh không ai muốn có một sinh vật thần quái đánh không tan, đuổi không đi xuất hiện trong cuộc sống của mình, nhưng buồn phiền và tiếc nuối lại quẩn quanh trong lòng Tô Mạt Mạt.


Nàng còn chưa kịp hiểu biết đối phương, không biết tên cũng không biết chuyện xưa của nữ quỷ, cũng chưa thực hiện di nguyện của đối phương, đối phương lại biết mất không chút tin tức.


Văn phòng luật sư làm việc tương đối tự do, sáng sớm đúng giờ đến chấm công sau đó mọi người sẽ lục tục rời đi, có khi ra toà có khi sẽ cùng khách hàng nói chuyện. Tiền lương có liên quan mật thiết với số lượng vụ kiện, cho nên tan tầm cũng không lại chấm công, cơ hồ hơn bốn giờ rưỡi chiều văn phòng sẽ trống không, trên bàn mỗi vị luật sư đều đặt một hộp danh thiếp, người nào có chuyên môn cao, đạt được nhiều thành tựu hoặc có phần trăm thắng kiện cao thì trực tiếp làm poster dán ở vị trí bắt mắt, nếu ai có nhu cầu thì cứ lấy danh thiếp trên bàn sau đó liên hệ với luật sư 


Trong luật sở có vài vị luật sư kim bài, có được văn phòng riêng, những người không danh tiếng hoặc mới đến như Tô Mạt Mạt thì có bàn làm việc riêng ở đại sảnh.


Bàn làm việc của Tô Mạt Mạt nằm trong góc, sau lưng lại là văn phòng Tống luật sư chuyên nhận thương vụ pháp lý.


"Tiểu Tô, chưa xong sao?" Tô Mạt Mạt đột nhiên run rẩy, nàng vô cùng không quen bị người sau lưng nắm lấy bả vai mình.


Người tới là Tống Thành Tựu, cũng là "sư phụ" trên danh nghĩa của Tô Mạt Mạt, sau khi nghe nói thành tích thương pháp của Tô Mạt Mạt rất tốt, Tống Thành Tựu liền chủ động gánh vác trách nhiệm chỉ dẫn Tô Mạt Mạt nhập môn.


Nhưng Tống Thành Tựu này...có chút kỳ quái.


Tô Mạt Mạt vội vàng đứng lên nhân cơ hội thoát khỏi móng heo của Tống Thành Tựu, duy trì khoảng cách hai bước chân: "Tống luật sư chuẩn bị tan tầm sao?"


"Không còn sớm cô cũng nên về đi, luật sở bình thường cũng không vội đừng quá liều mạng."


"Được, vậy tôi lập tức dọn dẹp."


"Nhà cô ở đâu? Tôi lái xe đưa cô về."



Tống Thành Tựu nâng gọng kính, năm nay hắn ngoài bốn mươi thoạt nhìn hào hoa phong nhã nhưng qua mấy ngày làm việc chung, Tô Mạt Mạt cảm thấy người này là điển hình của mặt người dạ thú.


Khó trách khi Tống Thành Tựu chủ động đảm nhận trách nhiệm "sư phụ" thì mấy người đồng nghiệp bên cạnh Tô Mạt Mạt lại dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn nàng.


Vào làm mấy ngày, Tống Thành Tựu không có chuyện gì cũng kêu Tô Mạt Mạt vào văn phòng, mỹ danh là nói cho nàng xem ít hồ sơ, mục đích chân chính thì không phải vậy.


Tường văn phòng làm bắng kính, Tống Thành Tựu đương nhiên sẽ không dám làm gì Tô Mạt Mạt, nhưng cái nhìn háo sắc kia làm Tô Mạt Mạt chán ghét vô cùng 


"Không cần, tôi ngồi xe điện ngầm là được rồi, cám ơn." Tô Mạt Mạt cảnh giác đáp.


Tống Thành Tựu cười cười lại nói: "Cũng được, vậy chúng ta cùng đi xuống lầu, đúng lúc tôi đang giữ khoá cửa."


Người mới ra trường kinh nghiệm bằng không như Tô Mạt Mạt rõ ràng không phải đối thủ của Tống Thành Tựu, hắn đã nói vậy Tô Mạt Mạt sao có thể không đi, Tô Mạt Mạt nghĩ cùng lắm chỉ là xuống lầu, chắc không sao.


Trong lúc Tô Mạt Mạt thu dọn đồ đạc Tống Thành Tựu vẫn luôn cười tủm tỉm ở phía sau, áo khoác vắt trên khủy tay bộ văn nhã biến mất không thấy tăm hơi.


Tô Mạt Mạt căng da đầu cùng Tống Thành Tựu sóng vai đi ra ngoài, tới trước cửa Tống Thành Tựu còn không quên "săn sóc" vì nàng mở cửa.


"Cô xem, xe tôi đậu trước cửa, bây giờ là giờ cao điểm đi tàu điện ngầm cũng mệt, vẫn là tôi đưa cô về?" Tống Thành viên lại tiếp tục đề nghị.


Đột nhiên ánh mắt Tô Mạt Mạt sáng ngời, nàng thấy được hình ảnh quen thuộc đứng ở trước mặt, nữ quỷ "biến mất" bảy ngày lại xuất hiện rồi!!!


Lãng Tinh Thần cau này, cô đọc được tín hiệu cầu cứu mãnh liệt từ nội tâm của Tô Mạt Mạt. Lại nhìn người đàn ông bên cạnh nàng, Lãng Tinh Thần lập tức nổi trận lôi đình, đối phương không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, mấy vị thực tập sinh của luật sở trước đây không có ai trách được móng heo của hắn.


Tống Thành Tựu thân là luật sự nên am hiểu pháp luật, mỗi lần đều có thể xoá sạch dấu vết hơn nữa hắn am hiểu tâm tư thiếu nữ, chuyên chọn người có lòng tự trọng cao, da mặt mỏng, thiệt thòi cũng không dám nói ra để xuống tay!
~~~~

T T~ tiểu Du~ chị đại~ nhớ quá nhớ ~

Bình Luận (0)
Comment