Du Hồn Tiểu Thư

Chương 36

Chương 32: Rời đi


Chiều buông thật nhanh, Tô Mạt Mạt nói với ba mẹ: "Ba mẹ, con đi nấu cơm nha."

Tô phụ Tô mẫu ngạc nhiên nhìn nhau, Tô mẫu nói: "Cần mẹ phụ không?"

Tô Mạt Mạt cười nói: "Không cần, hôm nay ba mẹ nghỉ ngơi đi, chuyện bếp nút cứ giao cho con, yên tâm, con nhất định làm ra một bàn đồ ăn sắc hương vị đều có." Tô Mạt Mạt nhìn về phía không khí, nơi đó có một người chỉ có mình nàng thấy, người đó là sự tồn tại của tự tin, và sự ỷ lại của nàng.

Lãng Tinh Thần và Tô Mạt Mạt vào bếp, sau khi được Tô Mạt Mạt cho phép thì Lãng Tinh Thần khống chế thân thể của Tô Mạt Mạt, mang lên tạp dề, rửa sạch thực phẩm, tìm mấy cái mâm sạch bày thực phẩm ra.

Phương pháp nấu ăn của Lãng Tinh Thần rất có thứ tự, trước tiên cô sẽ đem tất cả nguyên liệu ra sơ chế một lần, sau đó nấu theo lần lượt từng món, làm như vậy thì tốc độ nấu chín thức ăn sẽ rất nhanh, không tới mức món này nấu xong món kia đã lạnh.

Hôm nay Lãng Tinh Thần muốn làm sáu món một canh, cà tím xào thịt bầm, sườn kho tàu, ớt xanh nhồi thịt, bông cải xào, sứa trộn rau, dưa chuột ngâm chua và canh trứng hấp, những món này đều là Tô Mạt Mạt và người nhà thích ăn.

Chuẩn bị xong xuôi, Lãng Tinh Thần điều khiển thân thể Tô Mạt Mạt lấy ra nồi cơm điện, vo gạo nấu cơm, ấn nút hẹn giờ, đồ ăn vừa làm xong cơm cũng vừa vặn chín.

Tô mẫu có chút không yên tâm nên đi vào phòng bếp, bà sợ con gái cưng bị con trai khích tướng nên mới chịu lăn vào bếp. Con gái bà mười ngón không dính xu@n thủy, lỡ đâu bị dao cắt trúng hay bị bỏng thì sao?

Lãng Tinh Thần quay đầu, mỉm cười nhìn Tô mẫu, cúi đầu tiếp tục nhồi nhân thịt vào ớt xanh, Tô mẫu ngạc nhiên nhìn nguyên liệu đã cắt xong, dài dài ngắn ngắn rất đều nhau, hơn nữa lúc nhồi nhân thịt vào ớt cũng rất chuyên nghiệp, xương sườn cũng được xử lý rất tốt....

Tô mẫu tấm tắc nói: "con gái, con học của ai vậy?" Tô mẫu đã nấu cơm cả đời, kinh nghiệm có thừa, liếc mắt một cái là biết được con gái mình từng được huấn luyện.

Lãng Tinh Thần cười cười, tự nhiên đáp: "Mẹ, mẹ đi nghỉ đi mà, phòng bếp cứ giao cho con."

Nghe Lãng Tinh Thần xưng hô với mẹ mình như vậy, trong lòng Tô Mạt Mạt lại nổi lên cảm giác khác thường, chỉ là nàng lại không cảm thấy có cái gì không đúng ở đây, Tô mẫu nhìn một vòng, ra ngoài.

Trở lại phòng khách, bà nói với chồng: "Con gái của tôi giỏi thật, rất có dáng có hình."

Tô phụ vui mừng đáp: "Con cái phải lớn lên mà, Mạt Mạt vốn là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không phải do em quá nuông chiều con bé thì con bé đã học xong lâu rồi."


"Còn nói tôi nuông chiều, đứa nhỏ này từ nhỏ tới lớn đều là ông cưng nhất, muốn tinh tú không cho vầng nguyệt*."
(Ý nói muốn gì cho đó)

Vợ chồng nhìn nhau cười cười, trong vô thức lại nhớ đến điều gì đó nhưng ăn ý không nói ra.

Tô mẫu đi rồi, Lãng Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Món này đừng nhồi nhân quá nhiều, bởi vì chúng ta dùng thịt tươi, nhồi nhiều quá thì ớt xanh sẽ không thẩm thấu được vị ngọt của thịt, ảnh hưởng vị giác. Lúc làm nhân thì cho chút nước gừng vào để khử mùi tanh, thêm chút đường trắng, đề tiên, xì dầu thì màu thịt sẽ đẹp hơn, nước gừng không cần bỏ quá nhiều, chỉ cần một muỗng nhỏ là được rồi, gia vị thì cứ nêm nếm thêm khẩu vị của mình".

Nhồi xong nhân thịt, Lãng Tinh Thần không lập tức nấu mà đưa nó sang bên, nói: "để một bên ướp trong chốc lát thì nhân thịt sẽ càng ngon, hương vị khi nấu xong sẽ càng tốt hơn. Nấu ăn ở nhà cũng cần chút kỹ xào, trước làm những món lâu chín như thịt cá, xào rau cuối cùng, làm vậy thì có là mùa đông đồ ăn cũng không bị lạnh."

"Ừm." Tô Mạt Mạt ghi nhớ lời dạy của Lãng Tinh Thần.

Dầu nóng, Lãng Tinh Thần thả vào đường phèn làm ra nước màu, nói: "Làm màu nước nhất định phải dùng lửa nhỏ, nếu không màu nước sẽ sệt, ảnh hưởng hương vị."

Bỏ xương sườn vào nồi, Lãng Tinh Thần nêm nếm một chút, nói: "Có muốn thử không?"

"Tôi? Không được đâu,...lỡ đâu nấu hư luôn rồi sao?"

"Không sao, có tôi mà." 

Nói xong Lãng Tinh Thần trả quyền khống chế lại cho Tô Mạt Mạt, sau đó kiên nhẫn hướng dẫn nàng làm sao quan sát độ lửa, từng bước hướng dẫn nàng những bước tiếp theo khi nấu sườn kho tàu: "Bên cạnh là bột thủy tinh, cô bốc một ít bỏ vào nồi đi."

"Bỏ bột thủy tinh làm gì?"

"Tạo ánh sáng cho xương sườn ấy, sẽ cho người ta cảm giác trong suốt."

"Cô biết nhiều ghê đó." Tô Mạt Mạt ngưỡng mộ nói.

"Nếu cô thích tôi có thể từ từ dạy cô, thật ra nấu ăn rất thú vị, đặc biệt là nấu cho người mình yêu ăn, nhìn...họ vui vẻ khi ăn đồ mình nấu cô sẽ càng thêm hạnh phúc."


....

Đồ ăn và canh đều xong, cơm vừa vặn chín.

Lãng Tinh Thần xuất khỏi thân thể Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt kêu Tô Trạch Vũ phụ nàng bưng đồ ăn lên.

Tô Trạch Vũ đi vào bếp, khịt khịt mũi: "thơm quá!"

Nhìn đồ ăn Tô Mạt Mạt đã làm, hắn kinh ngạc không thôi: "chị kêu đồ ngoài hả? Hay là mẹ làm?"

"Tào lao, ba mẹ ngồi ở phòng khách kìa."

"Chị học nấu ăn lúc nào? Sao em không biết hả?"

"Chuyện em không biết thì nhiều lắm ha, nhanh bưng lên."

Tô Trạch Vũ thở dài một hơi, rên rĩ nói: "Tiền tiêu vặt! Tiền tiêu vặt của em...." Tuy có chút đau lòng vì mất tiền tiêu vặt, nhưng Tô Trạch Vũ rất rất vui vẻ 

Sau khi trải qua quá nhiều chuyện, chị gái của mình cuối cùng cũng có thể sống thật tốt, nhìn chị gái càng ngày càng tích cực hướng lên phía trước, Tô Trạch Vũ cảm thấy chút tiền tiêu vặt này không vấn đề.

...

Đồ ăn bưng đủ, Tô Mạt Mạt nhìn một vòng, lại nhìn biểu cảm ngoài ý muốn của ba mẹ, thầm hạ quyết tâm: mình nhất định phải học được nấu cơm, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội nấu cho ba mẹ ăn.

"Ba mẹ, ăn thử đi."


Tô phụ thích ăn thịt, gấp sườn kho tàu bỏ vào miệng, nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, gật gật đầu: "ngon lắm, tay nghề con gái cưng của ba rất tốt."

Tô mẫu gắp ớt nhồi thịt, cắn một miếng...

Tươi cười trên mặt Tô mẫu lập tức biến mất, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Mạt Mạt.
1

Tô Mạt Mạt bị ánh mắt của mẹ làm cho nao nao, hỏi: "Sao vậy mẹ, ăn không ngon ha?"

Dưới bàn Tô phụ khều nhẹ vợ mình, Tô mẫu lập tức mỉm cười: "Ngon, không nghĩ tới con gái của mẹ nấu ăn ngon như vậy, còn ngon hơn đồ mẹ nấu."

Tô Trạch Vũ cũng gắp một phần xương sườn, nhấm nháp xong lập tức kinh hô: "Hương vị này....."

Tô Trạch Vũ nhìn ba mẹ, lại nhìn chị gái, nụ cười hơi cứng: "Tiêu rồi tiêu rồi, mất tiền tiêu vặt rồi."

Tô Mạt Mạt nghe vậy mới thở phào một hơi, bỏ bông cải xanh vào miệng, hương vị còn ngon hơn trong tưởng tượng, vô cùng hợp khẩu vị của nắng.

"Ngon thật~"

Tô phụ và Tô mẫu trộm nhìn nhau, đều thấy được ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của đối phương, nhưng biểu hiện của con gái vô cùng bình thường làm bọn họ có chút không dám chắc.

Nguyên nhân chính là, hương vị một bàn đồ ăn này....rất quen thuộc với ba người.

Nhưng người nấu đã vĩnh viễn rời khỏi gia đình này rồi...

Tô mẫu thử hết tất cả các món, càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, bà nhìn Tô Mạt Mạt mấy lần muốn nói lại thôi, thoáng nhìn ánh mắt ngăn cản của chồng, Tô mẫu nuốt hết lời muốn hỏi vào bụng, hốc mắt dần đỏ lên.

Người bỏ bọn họ mà đi.....cũng có thể xem như là một nửa con gái của nhà này, đứa nhỏ đó số khổ, nếu không phải bà ngoài ý muốn mang thai Tô Trạch Vũ thì có lẽ đứa nhỏ số khổ này đã là con gái bà 

Chỉ là từ lúc xảy ra sự kiện đó, tên của người kia trở thành cấm kỵ, không có ai nhắc tới.

Đứa nhỏ kiên cường, hiếu thuận lại hiểu chuyện...

Ánh mắt Tô mẫu dời tới con trai, Tô Trạch Vũ nhỏ tuổi, giấu không được bí mật trong lòng, hắn ăn đồ ăn trên bàn, vẻ mặt buồn buồn.


Trong lòng Tô mẫu ẩn ẩn đau, âm thầm thở dài trách thế sự vô thường, sinh mệnh mỏng manh.

Nhớ trước đây...

Con trai của bà và đứa nhỏ kia quan hệ rất tốt, ván trượt đầu tiên của con trai cũng là đứa nhỏ đó làm công tích cóp giấu nhà mua cho, tuy hai đứa không phải chị em ruột nhưng còn thân hơn chị em ruột.

Lúc đứa nhỏ còn sống thực sự rất cưng tiểu Vũ, có một đoạn thời gian tiểu Vũ không dám nói bất kỳ cái gì với người nhà nhưng sẽ nói với đứa nhỏ này, tiểu Vũ có cái gì muốn mua, đứa nhỏ đó cũng sẽ trộm đi làm thêm hỗ trợ tiểu Vũ ít tiền.

Ngoại trừ Tô Mạt Mạt, trong lòng ba người đều nhớ đến người kia.

Người kia tuy không phải họ Tô, nhưng là người Tô gia.

Chỉ là....người kia không còn nữa rồi, vĩnh viễn rời khỏi căn nhà nhỏ này rồi, chỉ để lại vô tận thương nhớ cho mọi người.

Lãng Tinh Thần đọc được tâm của ba người, biết bọn họ sẽ không lỡ miệng nói với Tô Mạt Mạt nên cô yên lặng bay ra khỏi Tô gia.

Sau khi xuyên ra khỏi nhà, Lãng Tinh Thần phát động mắt thấu thị nhìn vào bên trong.

"Mẹ, ba, tiểu Vũ, con xin lỗi." giọng Lãng Tinh Thần thật nhẹ, nhưng mang theo cả trời đau thương.

"Phốc" một tiếng, du dương thư trong ngực Lãng Tinh Thần loé sáng, nháy mắt lại trở về bình thường.

Lãng Tinh Thần thiếu Tô gia một phần ân tình không thể trả, phần ân tình này vĩnh vĩnh trả không nổi.

Bữa cơm hôm nay là Lãng Tinh Thần mượn tay Tô Mạt Mạt, vì Tô gia làm một bữa cơm.

Tuy là bé nhỏ không đáng kể, nhưng vẫn là tâm nguyện lúc còn sống của cô.

~~~~~

Hài lòng lão chưa? Hả lão Tiếu? 
1

Bình Luận (0)
Comment