Du Hồn Tiểu Thư

Chương 39


C

hương 35: Đến chết không phai

Đ ĩa cơm thập cẩm ngào ngạt hương thơm được bưng lên bàn, nguyên liệu vô cùng phong phú và dinh dưỡng, có tôm, chân giò hun khói, cà rốt, trứng gà, đậu hà lan.

Lãng Tinh Thần ngồi đối diện Tô Mạt Mạt, nói: "Nếm thử đi."

Tô Mạt Mạt hít sâu một hơi, cười tủm tỉm: "Ngửi là thấy ngon rồi~" ăn một muỗng cơm, hương vị còn ngon hơn trong tưởng tượng.

Cơm chiên tơi khô không gắt dầu, nêm nếm vừa miệng không lấn át mùi vị nguyên liệu.

"Riết cô làm tôi kén ăn cho xem." Tô Mạt Mạt lẩm bẩm nói.

Lãng Tinh Thần nhìn người trước mặt, trong lòng lại hoảng hốt, ký ức cũng bay xa....

Đừng nhìn dáng người của Tô Mạt Mạt mà lầm, nàng là người rất tham ăn, không chỉ biết rõ hàng quán mỹ thực ở thành phố Sơn Dương như lòng bàn tay, ngay cả mỹ thực nổi danh tỉnh ngoại nàng cũng biết, tuy không biết nấu cơm nhưng lại là chuyên gia ẩm thực, trước đây mỗi lần cùng Lãng Tinh Thần ra ngoài du lịch, người bình thường sẽ chọn nơi nghỉ ngơi có giao thông thuận lợi nhưng Tô Mạt Mạt thì không, trước khi đi du lịch nàng sẽ tìm hiểu xem nơi đó có gì nổi tiếng hoặc món ăn vặt truyền thống, phố ẩm thực nào người địa phương hay đi, quán lớn quán nhỏ đều không thoát khỏi tay nàng.

Mặc kệ là ở góc xó xỉnh nào, Tô Mạt Mạt đều có thể bảo đảm tìm ra bằng hết, thoả mãn d*c vọng ăn uống của mình.

Có thể nói trù nghệ tinh vi của Lãng Tinh Thần một nửa là do bếp trưởng chỗ làm dạy cho, một nửa là Tô Mạt Mạt ban tặng.

Người yêu kén ăn, Lãng Tinh Thần còn cách khác sao? Chỉ có thể xin vào bếp khách sạn làm sai vặt, vất vả vui sướng bái sư.

Đều nói con đường ngắn nhất dẫn đến một người là thông qua dạ dày...chiêu này Lãng Tinh Thần học đến triệt để.

Đến cả Tô mẫu cũng nhịn không được khuyên Lãng Tinh Thần: "Tinh Thần à, con chiều nó quá rồi, hèn gì càng lúc càng kén ăn, cơm nhà cũng không thèm ăn."


Lãng Tinh Thần ngoài mặt ngoan ngoãn đồng ý, nhưng thoát khỏi tầm mắt của ba mẹ thì lại trở về nguyên trạng, chỉ cần Tô Mạt Mạt nói nàng thèm, cho dù là thuận miệng nói chơi thì Lãng Tinh Thần cũng sẽ hoàn thành nguyện vọng của Tô Mạt Mạt.
2

Cô một lần Tô Mạt Mạt xem video, thuận miệng nói: "A~ muốn ăn thử tam cung tính quá..."

Tam cung tính là một món rất tốn nồi, tốn thời gian còn tốn nguyên liệu, lúc đó Lãng Tinh Thần cũng không biết món đó ra sao, nhưng nghe Tô Mạt Mạt nói xong, ngày hôm sau cô liền mua hai bao thuốc lá tặng cho bếp trưởng, nói muốn học món này.

Mà bếp trưởng cũng không biết làm món này nhưng vì đã nhận lời nên hắn và Lãng Tinh Thần cùng xem video nghiên cứu một hồi, buổi tối tan làm ở lại thực nghiệm, Lãng Tinh Thần chăm chỉ hiếu học, bộ dạng lại đẹp miệng thì ngọt, nhìn mặt đoán ý vô cùng tốt, kết quả nấu hư mấy cái nồi bếp trưởng cũng chỉ cười ha hả.

Một tuần sau Tô Mạt Mạt được như ý nguyện, có thể ăn món tam phí tam hao - tam cung tính.

Đồ ăn bưng lên làm Tô Mạt Mạt cảm động đến rối tinh rối mù, ôm lấy Lãng Tinh Thần cọ cọ mặt vào cổ cô, ngọt ngào nói: "Cậu chiều hư tớ rồi, sau này lỡ cậu không thèm tớ nữa thì đến cả ăn cơm cũng là cả vấn đề đó~"

Lãng Tinh Thần mỉm cười, siết chặt vòng eo Tô Mạt Mạt: "Chỉ có cậu không cần tớ, tớ làm sao không cần cậu? cuộc cậu là tớ tích đủ tám đời phúc khí."

Tô Mạt Mạt nghe xong tình cảm trong lòng như núi lửa phun trào, lập tức ôm lấy Lãng Tinh Thần hôn đến thiên hôn địa ám, nụ hôn kết thúc hai người đều cảm thấy choáng váng, cả người bồng bềnh như trên mây...

Đặc biết là Lãng Tinh Thần, ngày thường đối với người ngoài là bộ dáng cấm dục, chỉ ấm áp rực rỡ với người Tô gia...

Cô bị Tô Mạt Mạt hôn xong, mặt đỏ như tôm luộc, đôi mắt sáng ngời nửa ngượng ngùng nửa mê ly 

Khi đó hai người cũng đang ngồi trên sofa ở căn nhà này, Lãng Tinh Thần lúc đầu ngồi trên đùi Tô Mạt Mạt, nhưng nụ hôn quá mức kịch liệt nên Lãng Tinh Thần trượt ngồi xuống sofa, đôi chân vẫn đặt trên đùi Tô Mạt Mạt.

Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần như vậy tâm cũng hoá thành một vũng nước, hận không thể dung nạp Lãng Tinh Thần vào trong thân thể, không bao giờ tách ra.

Tô Mạt Mạt vội vàng dùng tay che lại mắt của Lãng Tinh Thần, nhưng trái tim thì lại nổi trống, áp lực.


Lãng Tinh Thần khó hiểu,hỏi: "Mạt Mạt?"

Tô Mạt Mạt vùi đầu vào cổ Lãng Tinh Thần, ở bên tai cô thở hỗn hển nói: "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ, cậu không biết ánh mắt của cậu rất có năng lực làm người ta phạm tội sao?"

Lãng Tinh Thần nghe xong cũng ngượng ngùng không thôi, vịn lấy bả vai Tô Mạt Mạt, đưa ra đầu lưỡi nghịch ngợm trêu chọc vành tai của Tô Mạt Mạt.

Tô Mạt Mạt rùng mình, đỏ mặt nói: "Đừng nghịch."

Lãng Tinh Thần giảo hoạt cười, tiếp tục ở chỗ nhạy cảm kia nghịch phá, cuối cùng bị Tô Mạt Mạt ấn xuống sofa, lại điên cuồng hồn.

Lúc ấy hai người vừa lên năm nhất, tuy rằng tình cảm nồng cháy nhưng vẫn chưa phát sinh chuyện gì.

Mặc dù ở chung một phòng, ngủ chung một giường nhưng chưa bao giờ bước qua lằn ranh kia nửa bước.

Hai người là mối tình đầu của nhau, ở trong lòng nhau đối phương là một sự tồn tại thần thánh và đẹp đẽ, mặc dù hai người đều tin tưởng: Đời này kiếp này mình sẽ không rời đi, không phụ bạc đối phương.

Nhưng ở phương diện kia hai người đều hiểu rõ ý nhau, tình ý ngập lòng nhưng kiên trì khống chế, kiên nhẫn chờ đợi, đợi cả hai cùng lớn lên, đợi đến khi cả hai đều có năng lực gánh vác trọng lượng của đoạn tình cảm này, đợi đến ngày có thể gánh vác trách nhiệm gia đình. 

Mặc dù kết hôn đồng giới vẫn chưa được quốc gia chấp thuận, nhưng Tô Mạt Mạt biết, rồi sẽ có một ngày chính mình mặc vào áo cưới kiểu truyền thống, nắm tay Lãng Tinh Thần cũng mặc áo cưới như mình, đi vào điện hôn lễ.

Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần lớn lên cùng nhau, nàng chứng kiến quá khứ của Lãng Tinh Thần, biết trong quá trình trưởng thành của Lãng Tinh Thần có vô vàng ủy khuất, cho nên vấn đề chung thân đại sự Tô Mạt Mạt sẽ không để Lãng Tinh Thần chịu thêm ủy khuất.

Nàng muốn cưới cô qua cửa, mặc kệ quốc gia không thể cho hai người một tờ hôn thú thì những nghi thức nên có không thể thiếu cái nào.

sau đó hai người dần dần trưởng thành, có rất nhiều lần Lãng Tinh Thần cố tình dụ hoặc Tô Mạt Mạt thịt mình nhưng vào thời khắc mấu chốt thì Tô Mạt Mạt luôn luôn ép buộc bản thân tỉnh táo, lấy chăn bọc Lãng Tinh Thần lại, hôn lên trán cô, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, chờ tớ cưới cậu."


Lãng Tinh Thần chỉ thấy trong người có một ngọn lửa đang thiêu đốt máu thịt, chỉ có Tô Mạt Mạt mới có thể xoa dịu chính mình, bất mãn chu môi, nói: "cậu biết rõ tớ không để bụng chuyện này, tớ trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm hành vi của mình, tớ muốn mình thuộc về cậu mà."

Tô Mạt Mạt lại an ủi hôn xuống, thương tiếc lẫn kiên định nói: "Cậu biết tớ không muốn cậu chịu một chút thiệt thòi nào, tớ cũng là phụ nữ, tớ muốn lần đầu của chúng ta được làm vào ngày đó....đừng dụ tớ nữa, nếu tiếp tục tớ sợ mình nhịn không nổi."

Lãng Tinh Thần thở dài một hơi, tâm như tắm trong mật ngọt, khoé mắt chảy ra nước mắt hạnh phúc, ra sức ôm lấy Tô Mạt Mạt

"Tớ yêu cậu, đến chết không phai."

"Tớ cũng vậy."

....

Hiện thực, Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần, thấy đối phương hình như đang lâm vào hồi ức, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, nhưng mà Lãng Tinh Thần như vậy lại làm Tô Mạt Mạt cảm thấy ẩn ẩn đau lòng.

Tô Mạt Mạt kinh hô một tiếng, nâng tay lau lau khoé mắt trái, giọt nước mắt nóng hổi dính lên tay nàng.

Lãng Tinh Thần cười, Tô Mạt Mạt lại rơi lệ, hơn nữa Tô Mạt Mạt cũng biết tại sao mình lại dễ khóc như vậy, tại sao chỉ có mỗi mắt trái? Một con mắt, một giọt nước mắt.

Quỷ không có nước mắt, mặc dù đau lòng thế nào. Thê thảm như anh Trương cũng chỉ có thể không ngừng kêu than chứ không thể rơi nước mắt.

Nhung mà ..quỷ cũng sẽ đau lòng.

Quỷ tâm đã không còn, một nửa hoá thành du dương thư, một nửa ngưng tụ trong thân thể Tô Mạt Mạt.

Giọt nước mắt trên mắt Tô Mạt Mạt không phải của nàng, mà là của Lãng Tinh Thần...

Chỉ là do Vong Tình thủy nên Tô Mạt Mạt không thể cảm nhận ra.

Tô Mạt Mạt lau lau nước mắt,hỏi: "Cô nghĩ gì vậy?"

"Chuyện trước đây thôi, không có gì đâu."


Tô Mạt Mạt nghĩ đến cảm giác gian nan khi không thể liên lạc được với Lãng Tinh Thần, nàng hỏi: "Bình thường cô ở đâu?"

"Kho đựng tro cốt ở trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu, tro cốt của tôi đặt ở đó."

Nghe được bốn chữ trung tâm mai táng, Tô Mạt Mạt hơi hơi biến sắc, tưởng tượng đến đối phương ở một nơi lạnh băng như vậy, trong lòng nàng hụt hẫng.

Lãng Tinh Thần an ủi nói: "Đối với người sống thì trung tâm mai táng không phải nơi may mắn nhưng với tôi mà nói, bên đó giống như chung cư, khách sạn. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy đồng loại đó."

"Trung tâm mai táng nằm ở thành nam, cách chỗ này rất xa..."

"Ừm, nhưng không sao."

"Hay là...nếu cô không chê thì cứ ở lại đây đi, cuối tuần chúng ta đến trung tâm mua sắm mua chút vật dụng, sửa lại phòng sách của tôi thành phòng ngủ của cô ha?"

"Không cần phiền vậy đâu...."

"Không phiền mà! Bây giờ tôi tốt nghiệp rồi, không hay dùng đến phòng sách nữa, với cả tôi thích đọc sách trên sofa hơn, miễn cho cô ngày nào cũng chạy tới chạy lui, ở chỗ tôi sẽ tiện hơn thỉnh thoảng còn làm cơm cho tôi ăn nữa, cô nói muốn dạy tôi nấu cơm mà hả? Tôi muốn học."

"Tôi, tôi nói không cần phiền ý là... Người chết không chạm vào đồ vật dương gian được, cho nên cô không cần đổi phòng sách thành phòng ngủ, tôi có thể ngủ trên không khí mà."

"Vậy...ổn không?"

"Đương nhiên ổn."

Tô Mạt Mạt vẫn còn chút băn khoăn: "Ít nhất cũng mua cái ghế nằm đi, ngày thường tôi cũng có thể dùng tới."

"Được."

~~~~~~

Bình Luận (0)
Comment