Du Hồn Tiểu Thư

Chương 5

Chương 4: Một chuỗi Phật châu.

Ngày hôm sau Tô Mạt Mạt lấy cớ đi ra ngoài, đi đến điểm hẹn với chủ thớt.

Liên tiếp phát sinh nhiều chuyện Tô Mạt Mạt cũng mặc kệ luôn giá cả, nếu vị đại sư kia lợi hại như chủ thớt nói, vậy xem như mình bỏ tiền tiêu tai giải nạn cũng tốt.

Nếu như cứ dây dưa với nữ quỷ, nàng không bị hù chết cũng bị bức đến điên.

Đi vào quán cà phê, Tô Mạt Mạt nhìn đến người phụ nữ ngồi trong góc, trực giác nói cho nàng biết người này là chủ thớt.

Tô Mạt Mạt đi qua, hỏi: "Xin hỏi cô là chủ bài đúng không?"

Người phụ nữ sảng khoái cười tươi, đứng dậy vươn tay: "Xin chào, tôi là Bảo Tiểu Huyên, xưng hô với cô thế nào?"

Tô Mạt Mạt bắt tay Bảo Tiểu Huyên: "Xin chào, tôi là Tô Mạt Mạt."

"Ngồi đi."

Tô Mạt Mạt đánh giá Bảo Tiểu Huyên một vòng, thoạt nhìn lớn hơn nàng vài tuổi, toàn thân đều là hàng hiệu, hơn nữa đôi mắt đối phương bình thản không láo liêng, điểm này làm Tô Mạt Mạt cảm thấy hơi yên tâm.

"Nói một chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tô Mạt Mạt thở dài một hơi: "Tôi cũng không biết, lần trước tôi bị tai nạn xe hôn mê mất mười ngày, ký ức cũng xảy ra vấn đề, tôi không nhớ ra được lý do mình nhập viện. Nhưng mà tôi lại nhìn thấy được nữ quỷ kia, nữ quỷ đó rất trẻ....lúc đầu tôi nghĩ chắc do tôi ở bệnh viện hoặc do nằm lâu ngày thể chất yếu nên mới thấy được, nhưng mà tối hôm qua...." 

Tô Mạt Mạt nhớ tới chuyện tối qua liền có chút sợ hãi, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tối qua tôi nằm mơ thấy ác mộng lúc giật mình dậy thì thấy nữ quỷ đang bay ngoài cửa sổ, nhà tôi tuốt ở trên tầng 35! Nữ quỷ thấy tôi tỉnh thì xuyên qua cửa sổ vào phòng, tôi dùng đồ trên giường ném qua nó nhưng vô dụng sau đó thì ba mẹ tôi tới."

"Trừ lần đó ra nữ quỷ có làm hay nói gì với cô không?"

"Lúc ở bệnh viện tôi kêu y tá ở lại bồi tôi thì nữ quỷ làm động tác cảnh cáo bảo tôi đuổi y tá đi."

"Sau đó?" Bảo Tiểu Huyên truy vấn.

"Hết rồi."


"Nhà cô biết chuyện này không?"

Tô Mạt Mạt lắc đầu: "Ba mẹ tôi lớn tuổi rồi, tôi không muốn làm bọn họ lo sợ."

"Đã hiểu, đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp đại sư."

Ra khỏi quán cà phê, Bảo Tiểu Huyên dẫn Tô Mạt Mạt đi tới trước chiếc xe thể thao màu bạc: "Lên xe đi."

Nhìn chiếc xe này, Tô Mạt Mạt hoàn toàn không còn nghi ngờ chủ thớt là kẻ lừa đảo, có thể lái được chiếc xe này thì ai rảnh đi lừa chút đỉnh tiền của nàng?

Trên đường Bảo Tiểu Huyên gọi một cuộc điện thoại nhưng điện thoại lại thông báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng, Bảo Tiểu Huyên cũng từng là người bị hại trong loại chuyện này, cô thấy Tô Mạt Mạt trẻ tuổi nét ngây ngô vẫn còn trên mặt, từ trong nội tâm muốn giúp đỡ nàng, vì vậy Bảo Tiểu Huyên trực tiếp lái xe đến trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu nằm ở ngoại ô thành phố Sơn Dương.

"Chị tiểu Huyên,....sao chị chở em tới đây?"

"Vị đại sư tôi quen mở cửa hàng ở đây, đừng lo".

Xe ngừng trước sân nhỏ, cửa hàng trước mặt chia làm hai, một bên treo bảng hiệu Cửa hàng vàng mã, một bên để Phong thủy trai, nhưng mà cửa cuốn hai bên đều khoá chặt....

Bảo Tiểu Huyên lại gọi điện nhưng điện thoại lại báo máy bận.

Tô Mạt Mạt dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bảo Tiểu Huyên: "Làm sao bây giờ?" Nàng sợ buổi tối nữ quỷ lại tới tìm mình, bây giờ nếu không thể lập tức xử lý nữ quỷ thì Tô Mạt Mạt cũng muốn có một lá bùa trấn an.

Bảo Tiểu Huyên nhớ tới chuyện của mình, là người bị hại cô biết chuyện này không thể để lâu, nghĩ đến vị đại sư kia cũng không phải người khó chịu gì cho nên cô nói với Tô Mạt Mạt: "Đừng gấp, tôi dẫn cô đến nhà đại sư thử vận may "

"Có mạo muội quá không?" 

"Không sao, cô ấy dễ lắm, tuổi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu."
5

Quay xe chạy thêm mấy phút, đi tới một tiểu khu gọi là gia viên Hân Hân, Bảo Tiểu Huyên dẫn Tô Mạt Mạt đi vào chung cư, đứng trước cửa phòng 402 ấn ấn chuông cửa.


Cửa mở, là một vị hoà thượng. Bảo Tiểu Huyên nhìn thấy đối phương liền cung kính chắp tay: "Tứ Phương sư phụ, đã lâu không gặp."
1

Tô Mạt Mạt nao nao nhìn người trước mặt, người này mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi rộng giữa mày tản mát thiện ý tĩnh lặng, vành tai lớn cỡ chừng đốt tay cái, cực kỳ giống những pho tượng trong chùa miếu.

Đây là người đầu tiên thuộc loại nữ sinh nam tướng làm Tô Mạt Mạt nảy sinh hảo cảm, chỉ nhìn người này một cái trong lòng của Tô Mạt Mạt cũng bất giác sinh ra thiện ý...

Người mở cửa tên là Tô Tứ Phương, là quan môn đại đệ tử Mật Tông, cũng là nữ đệ tử duy nhất.

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực niệm một tiếng Phật hiệu, sau đó nghiêng người mời hai người vào nhà.

Bảo Tiểu Huyên nhìn thấy Tô Tứ Phương liền biết chuyện của Tô Mạt Mạt không thành vấn đề, pháp lực của vị đại sư này Bảo Tiểu Huyên đã từng chứng kiến qua.

Ngồi vào sofa, Bảo Tiểu Huyên nói: "Tứ Phương sư phụ, Tang đại sư có ở đây không?"

"Đồng sư tỷ và Mục Dung thí chủ có việc ra ngoài." Tô Tứ Phương nói xong quay sang nhìn Tô Mạt Mạt.

Tô Mạt Mạt bối rối, nàng có cảm giác vị cao tăng này đã nhìn thấu vấn đề của mình.

Bảo Tiểu Huyên lại nói: "Tứ Phương sư phụ, người này là Tô Mạt Mạt, là bạn tôi quen biết trên mạng có chuyện cần nhờ Tang đại sư giúp đỡ."

"A Di Đà Phật, vị thí chủ đây ....còn có một đoạn thiện duyên chưa xong."

"Tứ Phương sư phụ, đây là ý gì?"

Tô Tứ Phương hơi hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt Mạt: "Đỉnh đầu thí chủ một mảnh ôn hoà, sẽ không gặp tai hoạ quấn thân."

"Nhưng mà..."

"Người kia ở lại bên cô là vì còn một ít tâm nguyện chưa thành, khi nào tâm nguyện hoàn thành sẽ tự giác rời đi, thí chủ không cần quá mức lo âu."


"Đại sư biết tôi thấy ma sao??"

Tô Tứ Phương cười nhưng không nói, nghĩ nghĩ một chút tháo xuống Phật châu trong tay đưa cho Tô Mạt Mạt: "Nếu thí chủ thật sự sợ hãi thì đeo Phật châu này xem như là một lá bùa bình tâm."

Bảo Tiểu Huyên dùng ánh mắt phát sáng nhìn Phật châu, cô đã nghe Tang đại sư nói qua, trên người vị đại sư Mật Tông này toàn là bảo bối, là thứ ngàn vàng cầu không được.

Tô Mạt Mạt xua xua tay: "Thứ này quá quý giá, tôi không thể lấy."

Tô Tứ Phương lại bình thản nói: "gặp gỡ tức là duyên, Phật châu này cùng thí chủ xem như có duyên. Chuyện thí chủ đang trải qua, tôi có vài lời muốn nói Duyên khởi duyên tận như hoa nở hoa tàn, hoa nở vô thanh hoa tàn vô sắc , nếu đã là một đoạn thiện duyên, thí chủ không ngại có thể hỏi sở cầu của đối phương, có lẽ có thể giải quyết dễ dàng."

Tô Mạt Mạt nghe đến mơ màng chỉ là trên người Tô Tứ Phương tản ra loại cảm giác làm cho người khác không thể không tin lời người này nói 

Bảo Tiểu Huyên chọt chọt Tô Mạt Mạt: "Nhanh cầm đi, đại sư có ý tốt."

Tô Mạt Mạt nhìn Tô Tứ Phương hoà ái mỉm cười mới dám đưa tay nhận: "Cám ơn."

....

Từ trong chung cư đi ra, Tô Mạt Mạt vuốt v3 Phật châu mượt mà, vừa nãy khi Bảo Tiểu Huyên nhìn thấy Phật châu đôi mắt đều phát sáng, có thể làm một người toàn thân hàng hiệu lại đi siêu xe kích động như vậy, Phật châu này rõ ràng quý giá, chính là đối phương lại đem một thứ quý giá như vậy cho người mới gặp là nàng, hơn nữa còn không lấy một xu.

Lời nói của Tô Tứ Phương lẩn quẩn bên tai Tô Mạt Mạt, tuy rằng nàng không hiểu hết thiền ý bên trong nhưng được Tô Tứ Phương chỉ điểm, hình như nàng cũng không còn sợ hãi lắm.

Lên xe Bảo Tiểu Manh hưng phấn nói: "lần này cô trúng mánh rồi!"

"Dạ?"

Bảo Tiểu Huyên thèm thuồng nhìn Phật châu: "Nói cho cô biết, vị đại sư kia không phải người bình thường đâu! Cô chưa thấy bản lĩnh của ngài nên tôi cũng không biết giải thích thế nào, nhưng tóm lại Phật châu này đối với chúng ta mà nói là báu vật vô giá đó!"

"Vậy ....hay chúng ta  trả lại đi, đồ vật quý giá quá em nhận không nổi "

"Ngốc hả? Tôi nói cho biết, không có cái nào tốt hơn cái này đâu! Tô sư phụ là phương ngoại cao nhân, tiền tài đối với ngài ấy chỉ như lá cây vậy đó, ngài ấy tặng Phật châu cho cô hẳn là có dụng ý, cô ngoan ngoãn đeo đi xem như là duyên."

....

Trong phòng 403, Lãng Tinh Thần không chút tiếng động xuất hiện trong phòng khách, cau mày nhìn Tô Tứ Phương.

Tô Tứ Phương chậm rãi ngẩng đầu: "Thí chủ mời ngồi."


Lãng Tinh Thần như gặp đại địch giữ khoảng cách an toàn với Tô Tứ Phương, Tô Mạt Mạt mắt thường nên không nhìn ra gì, nhưng đôi mắt quỷ của cô thì có thể thấy rất rõ.

Vị hoà thượng trước mặt đây đỉnh đầu một mảnh kim quang lóng lánh, phật hiệu hộ thân bất kể tà ma nào cũng không thể tới gần, hơn nữa chung cư này rất cổ quái, toàn bộ bốn tầng lầu đều được pháp tường vô hình bao bọc, làm cho tiểu khu chỉ cách trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu hai km vô cùng sạch sẽ, không có một mống linh thể nào.

Nếu không phải trên người Lãng Tinh Thần có du dương thư được Phán Quan ban cho, cô cũng không thể vào trong nhà này.

Lãng Tinh Thần chủ động lấy ra du dương thư: "Ta có du dương thư được Phán Quan ban cho, ở lại dương gian là hợp tình hợp pháp, nếu ngài đã là  phương ngoại cao nhân thì không nên xen vào việc người khác."

"Thí chủ không cần như vậy, người đến là khách, mời ngồi."

Lãng Tinh Thần có du dương thư trong tay nên có chút tự tin, ngồi xuống sofa.

Tô Tứ Phương nhìn Lãng Tinh Thần một chút, nói: "Thí chủ, người chết như đèn tắt. Chấp niệm quá sâu chỉ có tổn hại bản thân."

"Đạo lý này ta hiểu, nhưng ta có một số việc phải làm, nếu không làm xong ...ta chết không cam lòng."

"Một niệm viên mãn, một niệm lại khởi, tầng tầng tương điệp vô cùng tận. Một khắc chưa buông bỏ thì sẽ luôn luân hãm khó được an bình."

Lãng Tinh Thần cụp mắt muốn thở dài lại phát hiện chính mình đã không còn hơi thở, cô đã chết qua một lần, có thể nhìn thấu rất nhiều thứ người sống không thể thấy, nhưng chữ Buông" này, cô làm không được.

Tô Tứ Phương niệm một tiếng Phật hiệu: "Tâm ý của thí chủ...bần tăng hiểu, thí chủ có thể rời đi."

"Ta biết chủ nhân nhà này không phải ngài, chủ nhân nhà này không đơn giản, ta..."

"Xin thí chủ yên tâm, chuyện của ngài chủ nhân nhà này sẽ không hỏi đến."

Lãng Tinh Thần được bảo đảm, thở phào: "Cám ơn, sau này ta sẽ không đến quấy rầy đại sư."

~~~

Aiguuuu~ tiểu Phương sư phó~~~ nhớ quá nhớ quá hà~~~~ 

Từ bộ kia sang đến bộ này, tiểu Huyên tỷ vẫn cứ miệt mài giới thiệu việc làm cho chị đại :))~ 

Bật chế độ một ngày 1 chương thì thế nào nhỉ?
5

Bình Luận (0)
Comment