*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Phàm một mình ngồi trong phòng đối lá bùa trong tay ngẩn người, đây là bùa Vây hãm mà Trần Nguyên trước đây đưa cho hắn, có thể phong ấn bí mật hắn muốn giấu diếm, một khi người bị thi thuật muốn bại lộ thông tin sẽ bị bùa phản phệ, nghiêm trọng còn hồn phi phách tán.
Đây cũng là lý do hắn yên tâm cho đám Lôi Khê Hứa Sách mơ hồ biết được bí mật của hắn, từ lần đầu tiên lấy ra rau dưa mới mẻ, hắn cũng đã đem bùa chú hạ trên mọi người, chỉ cần đốt bùa, là có thể hình thành cấm chế.
Những ngày cùng 4 người Lôi Khê tổ đội, Lâm Phàm cảm thấy thực thư thái, rất nhiều chuyện hắn không cần vắt óc tốn tâm tư, Lôi Khê đều có thể lên kế hoạch tốt, cùng Hứa Sách Hồng Tư Trữ Bằng phối hợp hành động vô cùng hợp ý, Lâm Phàm thực tình muốn cùng những người này đi mãi, nhưng tình cảm giữa hắn và Lôi Khê lại ngăn cách ngoài ý muốn, vốn nghĩ sẽ làm liên kết tiểu đội càng thêm chặt chẽ, ai ngờ phát triển đến hiện tại, lại làm lòng hắn mỗi ngày càng tăng không thoải mái, có lẽ tách ra là tốt nhất ? Sau đó, hắn sẽ cùng Nghiêm Hàn, Đại Hắc đi tiếp.
Cửa bị đẩy ra, Nghiêm Hàn đi đến, Lôi Khê quyết định ngày mai theo hai huynh đệ họ Mộc hợp tác, càn quét công ty hạt giống xong thì trực tiếp quay về Kim thị.
“Nghiêm Hàn… Nếu ta không muốn quay về Kim thị thì sao ?” Lâm Phàm đột nhiên nói.
Nghiêm Hàn nhìn Lâm Phàm, chợt thấy Lôi Khê có chút đáng thương, tình cảm Lâm Phàm đối Lôi Khê, y ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Lâm Phàm nghĩ mình không có thương Lôi Khê, lại không biết bất tri bất giác đã dưỡng thành thói quen ỷ lại Lôi Khê, y và Đại Hắc cũng không quá quan tâm, am hiểu trù tính kế hoạch, không có Lôi Khê, Lâm Phàm chỉ sợ rất khó tiếp tục tùy tính lười nhác, hơn nữa nếu gặp được càng nhiều tình huống ngươi lừa ta gạt, cũng đều không thể dựa vào bạo lực đi áp chế, nghĩ vậy Nghiêm Hàn nói, “Ngươi không muốn về Kim thị thì không quay về nữa, Lôi Khê bọn họ hẳn là đi đâu đều được.”
“…” Lâm Phàm không biết phải nói gì.
Ngày hôm sau đoàn người xuất phát tới công ty hạt giống, dự tính chiều là đến nơi, trước khi trời tối đen liền chiếm được là tốt nhất, không thể thì đi lên phía Tây, chưa đến 2 tiếng chạy xe có một điểm tụ tập người loại nhỏ, từ một dị năng giả cấp 3 cùng mấy dị năng giả cấp 2 lợi dụng vị trí địa lý đặc thù mà kiến tạo ra điểm tập kết này, sở dĩ không thể nói là an toàn khu, bởi điểm tụ tập này tùy thời có thể từ bỏ, cũng không có biện pháp phòng ngự an toàn lâu dài.
Tiến đến địa phương khá trống trải, Mộc Phong thông qua bộ đàm hỏi có cần nghỉ ngơi một hồi ăn cơm không. Lôi Khê không phản đối, đi tiếp chưa chắc tìm được nơi thích hợp, đến buổi chiều đói bụng đánh tang thi, sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu.
Bên Mộc Phong 6 người, Lôi Khê 7 người, đều là tiểu đội có kinh nghiệm giết tang thi phong phú, vài người không cần phân phó gì, liền tự giác phân công hợp tác, làm hàng rào điện lâm thời, trang bị camera, nấu cơm nấu cơm, phóng “nước” phóng “nước”…
(đi xè ó ô ~ ô)Tuy hai tiểu đội trước mắt là hợp tác, nhưng ăn cơm vẫn là tách biệt, Mộc Hoa tay nghề không sai, tuy rằng chỉ có bánh bã đậu, nhưng kết hợp với dưa muối chua sẽ không thấy bị ngán, dùng nước súp quý giá thêm chút rau dưa tươi mới vào thoạt nhìn khiến người ta ngón tay đại động, tiểu đội có dị năng giả thực vật hệ là thuận tiện nhất, tùy thời có rau dưa ăn, này tại mạt thế là xa xỉ như thế nào. Mộc Hoa cảm thấy những món này đều được nấu tốt, trên mặt lộ chút tự đắc, còn lấy riêng một chén canh rau, chuẩn bị đưa qua cho Lôi Khê, bọn họ không có dị năng giả thực vật hệ, phỏng chừng thật lâu không ăn được rau dưa mới mẻ đi.
Chính là còn chưa đi đến nơi tiểu đội Lôi Thần dùng cơm, Mộc Hoa mặt nháy mắt khó coi. Lâm Phàm đang làm teppanyaki*! Hắn cư nhiên có thể làm teppanyaki! Hơn nữa, mấy người Lôi Khê trên tay đều cầm bánh bao lớn trắng nõn! Mỗi người bát đầy rau, một bên cắn bánh bao, bởi chỗ tiểu đội Lôi Thần là ở dưới thấp, đi đến đây mới ngửi được mùi hương, nấm cùng cá, thịt bò miếng, gà cùng sườn lợn nướng, bên cạnh còn có lọ cây củ cải non ngâm giấm, đây trước kia tuyệt đối là một bữa mỹ thực dùng chiêu đãi khách nhân.
Bát canh lều phều vài miếng rau trong tay Mộc Hoa có vẻ quá sơ sài, trên mặt hơi hơi lộ ra khó chịu ngượng ngùng, Mộc Hoa chuẩn bị xoay người trở lại bên ca ca, kết quả bị Lôi Khê thấy, thế nhưng ngu ngốc gọi lại đối phương, “A, Mộc Hoa, có chuyện gì?” Hứa Sách ngồi bên quả thực muốn vả cho cái, trước kia như thế nào không phát hiện lão đại ngu ngốc như vậy, trộm liếc Lâm Phàm mặt không chút thay đổi, Hứa Sách cuối cùng cắm đầu ăn quyết không chen vào.
“Lôi ca, ta, không có việc gì…” Mộc Hoa nhanh chóng quay người, nắm chặt bát, khiến bàn tay hơi hơi run rẩy, cúi đầu xấu hổ trả lời, “Chỉ là của ta, anh của ta, hắn là dị năng giả thực vật hệ, cho nên bảo ta đưa Lôi ca chút rau dưa ăn…”
Lôi Khê còn chưa đáp lại, Lâm Phàm đứng dậy mỉm cười tiếp nhận bát canh, “Mộc Phong thật quá khách khí, vừa lúc chúng ta bên này từ trên núi lấy được không ít đồ ngon, ngươi cũng lấy chút qua đi.” Nói xong xuất ra hộp cơm, gắp không ít cá cùng thịt bò vừa nướng tốt, còn có nấm rừng, đưa cho Mộc Hoa.
Mộc Hoa trộm ngắm Lôi Khê vội vàng xua tay, “Nhiều lắm, ta không thể lấy !”
Lâm Phàm đi lên hai bước ngăn lại tầm mắt Mộc Hoa, trực tiếp kéo tay đối phương nhét hộp cơm vào, “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận, chúng ta là quan hệ hợp tác, có chút đồ vật này mà thôi.”
Mộc Hoa cầm hộp cơm trong lòng thầm hận, nhưng vẫn nhịn xuống trả lời, “Ân, ta đây sẽ không khách khí với Lôi ca các ngươi.” Nói xong cũng không nán lại, đi trở về bên Mộc Phong. Mộc Phong nhìn hành vi đệ đệ, trong lòng rõ ràng, Lôi Khê quả thật không tồi, thực lực mạnh có ý chí, dẫn một tiểu đội cường đại như vậy, nếu đệ đệ có kết quả, hắn thật sự ủng hộ. Chính là… Mộc Phong nhìn về phía nam nhân xinh đẹp trong tiểu đội Lôi Thần, trừ bỏ hỗ trợ nấu cơm, cũng không làm chuyện gì khác kia, mặc dù phần lớn thời gian người kêu Lâm Phàm này đều cùng tên cao to khanh khanh ta ta, nhưng nếu hôm qua hắn không nhìn lầm, quan hệ giữa Lâm Phàm cùng Lôi Khê có chút mờ ám.
Lâm Phàm ngồi trở lại, Lôi Khê vội vàng ân cần đưa lên thịt cá mình nướng tốt, “Thừa dịp nóng ăn đi.”
Thản nhiên liếc Lôi Khê, Lâm Phàm không có cự tuyệt, nhận thịt cá vừa ăn vừa nghĩ gì đó, có chút không yên lòng. Cơm trưa giải quyết xong, đoàn người nghỉ tạm rồi tiếp tục lên đường, rất nhanh đến bên ngoài công ty hạt giống.
Công ty vị trí khá hẻo lánh, nhưng giao thông đường xá thực thuận tiện, có đường cái thẳng tắp ngang qua. Hai bên đường là nhà nông thôn tự xây đã bỏ hoang, thông thường đều là ở lầu trên, dưới làm sửa xe, quán cơm, làm sinh ý, kiếm mấy đồng từ lái xe qua đường. Mặt sau nhà phần lớn là đất vườn gieo trồng lớn nhỏ không đồng nhất, kéo dài ra từ thềm nhà, xa xa còn có nhà xưởng nhỏ.
Chung quanh cây cối đã sắp khô héo, không mang đến nguy hiểm gì cho mọi người. Xa hơn nữa, chỉ có rừng cây khô héo, cùng đất đai bao trùm bởi lớp tuyết mỏng, cuối đường nối thẳng lên quốc lộ, không biết có phải bị chắn lại hay không. Từ quốc lộ rẽ vào đây, hoàn toàn không có ai, không biết người may mắn sóng sót trong thôn đều chạy đi nơi nào.
Đi nãy giờ, chỉ thấy một con tang thi, rõ ràng từ xa có thể thấy, kỳ quái lại không bị tiếng ô tô hấp dẫn lại, Mộc Phong cảm thấy tình huống quỷ dị, lại không nghĩ ra vì cái gì.
Hứa Sách lộ ra đá xua đuổi trên cổ Hồng Tư, nhìn cục đá không chút thu hút này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, cấp bậc có cao tới đâu, có được hòn đá này không phải càng thêm cường đại sao ! Không biết lúc trước Lâm Phàm làm sao có thể tìm ra được trong sơn động tràn đầy đá sỏi như thế, thật không đơn giản.
Cách công ty hạt giống chừng 50m, đoàn người ngừng lại, phân biệt lấy ra vũ khí cùng trang bị, cẩn thận kiểm tra một lượt xong, hướng tòa nhà bắt mắt nhất tiếp cận.
Công ty cũng không phải rất lớn, đoán chừng là người trong thôn có đầu óc kinh thương mua nhiều đất chút dựng nên tòa nhà 3 tầng, còn có sân sau cùng kho chứa, hai bên là mấy gian ký túc xá nhân viên. Đại môn đóng chặt lại, lờ mờ có thể thấy thân ảnh đi lại bên trong. Lôi Khê lệnh mọi người tìm đồ vật che chắn thân thể, Hồng Tư trước ánh mắt hâm mộ của thành viên Mộc Phong lấy ra súng máy hạng nặng, trên người phủ kín giáp phòng hộ kim loại, dẫn đầu hướng đại môn đến.
Cửa chính thân mình sớm đã bị phá hư, bọn hắn đến đây một lúc lâu cũng chưa thấy tang thi chạy đến, không biết do đá xua đuổi hay nguyên nhân khác. Hồng Tư là người có lực phòng ngự mạnh nhất, đồng thời lực công kích cũng không yếu, trên tay lại có súng máy đầy đủ đạn, thực lực tổng thể đề cao không ít, bởi vậy làm chủ lực xông pha, Nghêm Hàn cùng Hứa Sách đi phía sau Hồng Tư tùy thời phối hợp tác chiến cự ly xa. Huynh đệ Mộc Phong bám sát, bốn người còn lại trong tiểu đội phụ trách theo dõi xung quanh.
Lâm Phàm một tay nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt lưng đao, tay kia đặt trên mông Đại Hắc vô ý thức vuốt ve, hoàn toàn xem nhẹ Đại Hắc biểu tình vừa thoải mái vừa kìm nén. Mộc Hoa một bên cũng bất ngờ cầm súng tham dự chiến đấu, xem ra không phải nam nhân dựa vào huynh trưởng chiếu cố.
Hồng Tư cẩn thận đi tới tầng một công ty, đơn giản kiểm tra rồi ý bảo Nghiêm Hàn Hứa Sách tiến vào, ba người nhanh chóng giải quyết hết tang thi cả tòa nhà, trừ ba tang thi râu ria, không còn tồn tại nguy hiểm với bọn họ.
“Vào đi !” Hồng Tư phất phất tay, trừ Mộc Phong lưu lại trông xe cùng phòng bị có chuyện bất ngờ xảy ra, tất cả mọi người tiến vào. Bên trong nơi nơi là đồ dùng bị tổn hại, trên tường trên đất cũng không thiếu dấu máu tươi, mặt đất còn có thi thể do ấm dần mà bắt đầu phân hủy, tỏa ra từng trận tanh tưởi.
Tòa nhà này chủ yếu là văn phòng cùng khu vực tiếp đãi, chỉ có một chút bản mẫu hạt giống, Mộc Phong bắt lấy, rất nhanh cây dây leo mướp kéo dài lớn lên, dễ dàng đâm thủng ghế gỗ ngã trên mặt đất, đám người Lôi Khê đồng tử co lại, dị năng thực vật hệ so bọn hắn tưởng còn muốn lợi hại.
Đàn em Mộc Phong có một người đô con tên A Lực, cầm túi to đem toàn bộ hàng mẫu vơ vào, sau đó đoàn người quyết định đi kho hàng phía sau. Lâm Phàm đi cuối cùng, hướng nơi lầu ba không một bóng người nhìn lại, nghi hoặc nghiêng đầu.
Kho hàng cách công ty hạt giống chừng 30m, đàn em Mộc Phong là Cường Tử một cước đá văng cửa ký túc xá, lập tức ruồi bọ rậm rạp bay ra, nương theo là mùi hôi thối buồn nôn, không có tang thi lao tới, chỉ có một thi thể thắt cổ tự sát lung lay sắp rớt.
Lúc đẩy ra ký túc xá bên phải, có ba con tang thi lao ra như muốn tập kích, nhưng để ý kỹ thì thật ra muốn chạy ra ngoài, bất quá chỉ là tang thi cấp 1 thôi, mọi người không lãng phí mấy khí lực, trực tiếp giết đào não tinh.
Quá trình chiếm lấy công ty hạt giống cực kỳ thuận lợi, không biết là do sợ hãi đá xua đuổi cấp 3, hay bởi một tháng trước tang thi bị gò bó lâu, giờ đột nhiên được tự do, một cái đều hướng nơi nhiều người tràn tới, nên thôn nhỏ không người này chẳng lưu lại được mấy con.
A Đức đàn em Mộc Phong là tiểu tử có chút lỗ mãng, dọc đường đi thuận lợi để hắn buông lỏng cảnh giác, sắc mặt vui mừng trực tiếp đi đến trước kho hàng, cửa bị khóa chặt chứng tỏ bên trong chưa bị ai động.
~~~~~~~~~
* : Teppanyaki
Mọi người biết Teppanyaki là cách nấu ăn gì rồi ha, mình đỡ phải giải thích =))))))))