Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 117

Ngụy Lâm Thanh chân không chạm đất bay giữa không trung, kẻ ấy biết tên ăn trộm gà còn ở gần đây nhưng lại không đuổi theo. Sở dĩ không truy cứu là bởi không cảm thấy ác niệm gì của thứ ấy. Ngụy Lâm Thanh nhìn đám nước đen bốc mùi hôi thối dưới đất, thứ này rất ít gặp, cũng không biết là ai gây ra ác nghiệt này.

Ngụy Lâm Thanh phất tay áo, liếc bụi cỏ gần đó, sau đó nhích người một cái đã trở vào nhà.

Sau khi Ngụy Lâm Thanh rời đi thì bụi cây lùm tùm bên kia kịch liệt lay động, một thứ gì đen đen phóng ra khỏi ấy, nó ngồi xổm xuống đất, láo liên liếc xung quanh xong thì nhanh nhẹn nhảy ra, cấp tốc chạy về phía mồ mả.

Trần Dương thức giấc rất sớm, mới sáu giờ sáng anh đã mở mắt, thấy còn sớm nên ngủ thêm một lúc. Đoạn thời gian này là khoảng thời gian nhàn nhã nhất kể từ lúc anh mười sáu tuổi phải ra ngoài bươn chải với cuộc sống. Trước kia cứ cảm giác mệt mỏi rã rời, còn giờ lại thấy rảnh rỗi quá lại như thiếu thiếu thứ gì.

Đối với loại tâm tính này, Trần Dương dùng một câu khái quát, đó là bản tính vốn có của con người.

Trần Dương nằm nướng tới gần tám giờ mới chậm rãi rời giường. Lúc này đã sáng bảnh mắt, mặt trời tỏa nắng và cái nóng khắp đỉnh núi, ngắm nhìn từ xa ánh sáng ngập màu sắc, mây che sương mù lởn vởn, thật có chút hương vị thắng cảnh đào viên.

Trần Dương đánh răng bên một tảng đá, vừa đánh vừa ngó cảnh sắc trên núi cảm thán.

Chờ rửa mặt xong, Trần Dương ăn mấy cái bánh gạo Ngụy Lâm Thanh đã hâm nóng, rồi lại bắt đầu nhàm chán đi loanh quanh. Đang lúc định kéo Ngụy Lâm Thanh cùng chơi bài, anh trông thấy một người trên đỉnh núi đối diện.

Hai mắt Trần Dương tỏa sáng, là bác Ngô đã lâu không gặp!

Lập tức anh nhảy cẫng khỏi đất. Bác Ngô kiếm cơm dựa vào núi non nên hay đi loanh quanh trong núi. Tuy làng Vọng và thôn Ngụy không thuộc cùng một thị trấn nhưng không cách nhau quá xa, thỉnh thoảng bác Ngô sẽ tới ngọn núi của thôn Ngụy này tìm mồi.

Trần Dương vẫy tay với bác Ngô ở đỉnh núi bên cạnh. Tuy đã gần sáu chục nhưng mắt bác Ngô vẫn còn tinh lắm, ngẩng đầu bác đã thấy Trần Dương. Bác hơi ngẩn ra rồi gân cổ hét, “Bác tới liền đây.”

Chưa tới mười phút, bác Ngô đã từ đỉnh núi bên cạnh tới bên căn nhà.

Trần Dương nhìn bác Ngô rồi đưa cho bác điếu thuốc, “Bác Ngô, hôm nay thu hoạch thế nào?”

Bác Ngô cốc nhẹ đầu anh, sau đó châm thuốc, và nhìn Trần Dương kỳ lạ, “Mới lên núi thì thu hoạch gì. Còn cháu, sao mới sáng sớm đã ngồi ở đây?”

Trần Dương cào tóc rồi cười ngây ngô mấy tiếng, “Có chút việc.”

Thấy anh không muốn nhiều lời, bác Ngô không hỏi tiếp. Trần Dương lại dặn thêm, “Bác Ngô à, bác xuống núi đừng nói với ai gặp cháu ở đây, cháu có vài việc nên phải ở đây một thời gian.”

Từ ngày thấy Trần Dương chỉ cần một mẩu thuốc đã dễ dàng trừng trị con thỏ kia, quan hệ giữa bác Ngô và anh ngày một tốt, bác ấy cũng ngày càng tin tưởng Trần Dương. Nên tuy lời Trần Dương không đầu không đuôi, bác vẫn lơ đễnh đồng ý.

Sau khi trò chuyện xong, Trần Dương bảo muốn theo bác Ngô lên núi săn thú.

Lúc mười mấy tuổi, Trần Dương thường bám sát gót bác Ngô lên núi. Thuở thiếu thời ấy quả là hăng hái vô cùng, không riêng gì anh mà nay cả đám anh em Hai Mập kia cũng thế, rất thường hay theo sau bác Ngô.

Bác Ngô vừa hút thuốc vừa cảm khái, “Nhiều năm rồi không dẫn cháu lên núi.”

Trần Dương lại đưa cho bác một điếu thuốc, nghe lời ấy anh gật đầu, “Đúng thế, mới đó mà đã ra ngoài nhiều năm đến thế, vậy mà chưa lần nào trở về, về nhà rồi thì lại chẳng còn ai.”

Bác Ngô nhìn Trần Dương, trên gương mặt đen hồng mang chút thương tiếc. Trần Dương hơi gượng gạo, đã lâu lắm rồi anh chưa trải qua loại quan tâm từ bậc trưởng bối như thế, vậy là hiện chẳng biết phải phản ứng thế nào. Trần Dương đứng dậy nói với bác Ngô, “Không thì chúng ta đi ngay bây giờ?”

Bác Ngô gật đầu, “Vừa lúc bác cần tìm vài hang thỏ, đi nào, đi đặt bẫy thú.”

Tất nhiên Trần Dương không ý kiến ý cò, anh đang lo không có gì qua thời gian. Chẳng qua bác Ngô vừa xuất hiện ở đối diện, Ngụy Lâm Thanh vốn đứng cạnh anh đã biến mất chẳng thấy đâu. Trần Dương cào tóc, đi theo sau bác Ngô.

Cả ngày hôm ấy anh đi khắp mấy ngọn núi gần đó cùng bác Ngô, đặt bẫy, bỏ đồ bắt thú, đuổi thỏ, chạy theo gà rừng, đuổi theo con hạt kê, vui đến quên trời quên đất. Buổi trưa anh không rời núi mà ăn lương khô bác Ngô mang theo, hai người một miếng lương khô hớp ngụm nước, cả hai rôm rả trò chuyện rất hào hứng vui mừng.

Lúc nhá nhem tối, cả hai đi dọn mấy cái bẫy thú, thu hoạch cũng không tệ lắm, bắt được một con hạt kê và một con con thỏ. Chắc trong lòng còn sợ loài thỏ, bác Ngô đưa con thỏ cho Trần Dương đem về ăn, Trần Dương không từ chối mà nhận ngay lấy.

Hai người chia tay ở khúc quanh đèo, Trần Dương xách theo con thỏ trở về căn nhà quan tài.

Trần Dương trông thấy Ngụy Lâm Thanh đứng nơi bãi đất trống đợi anh, sau lưng là sương chiều bảng lảng. Kẻ ấy một thân trường bào trắng, khoanh tay đứng đó, rất có vẻ nghiêm nghị không thể nói rõ. Vẻ mặt kẻ ấy vẫn hờ hững thản nhiên, nhưng không hiểu sao Trần Dương cảm giác hiện tâm tình con quỷ này không tốt lắm.

Thế là anh không khỏi quan sát Ngụy Lâm Thanh một chặp, từ lúc bắt đầu gặp con quỷ này, anh chưa thấy tâm tình kẻ ấy xấu đi. Kẻ ấy luôn trấn định thản nhiên như thế, dẫu thỉnh thoảng trên giường bị anh trêu chọc cũng sẽ nhanh chóng trở lại như cũ.

Trần Dương như có điều suy nghĩ ném con thỏ trong tay xuống.

Ngụy Lâm Thanh nhíu mày nhìn con thỏ kia, “Cậu biết rõ sẽ chọc con yêu thỏ kia, sao còn làm loại chuyện này?”

Trần Dương im lặng một thoáng, “Trêu chọc thì trêu chọc chứ, ai sợ ai. Tôi còn sợ con thỏ đó không tới, tôi sẽ không thể tìm nó báo thù, ăn mấy kẻ con cháu của nó trước như thu lợi tức. Sớm hay muộn ông đây sẽ xới tung hang ổ nó, làm thịt nó rồi đặt lên lửa nướng ăn.”

Tới tận bây giờ anh vẫn chưa quyên chuyện con yêu thỏ kia đã làm.

Nhìn dáng vẻ nghiến răng ken két của Trần Dương, Ngụy Lâm Thanh không nói thêm gì nữa, thù hận chưa bao giờ là thứ dễ dàng quên đi và cởi bỏ, đến cuối cùng, nhân nhân quả quả vướng mắc vào nhau. Ngụy Lâm Thanh chỉ hy vọng người trước mắt này có thể bình an sống sót, sống hết quãng đời còn lại.

Tối đó, Ngụy Lâm Thanh vẫn chuẩn bị con thỏ chu đáo làm món thịt thỏ hầm cho Trần Dương. Trần Dương ăn sạch món thịt thỏ ngay cả xương cũng ăn luôn, trừ thứ không cắn nổi anh mới bỏ lại. Thấy vẻ hung ác đó của anh, hàng mày Ngụy Lâm Thanh giật giật.

Dùng cơm xong, Trần Dương lại cùng Ngụy Lâm Thanh đến con suối lấy nước.

Tới suối rồi, Trần Dương thành thạo cởi sạch đồ, rồi dưới ánh trăng, anh trần trụi bước từng bước vào nước. Anh hất nước lên người, tắm được một lúc thì tự dưng thấy không thú vị, thế là bèn xoay người liếc Ngụy Lâm Thanh, ngoắc tay với kẻ kia, “Xuống đây nào.”

Ngụy Lâm Thanh không dám nhìn thẳng cơ thể rắn chắc cao gầy của anh, nghiêng đầu đi, không đồng ý.

Trần Dương nhướng mày, chẳng hề bất ngờ với vẻ lúng ta lúng túng của ai đó. Thế là anh cứ thế mà ra khỏi nước, đi thẳng đến chỗ Ngụy Lâm Thanh. Trần như nhộng nhưng anh vô cùng thoải mái thản nhiên để lộ người, còn Ngụy Lâm Thanh lại bị anh làm cho phải lùi ra sau mấy bước.

Ngụy Lâm Thanh lùi ra sau, nói năng lộn xộn chỉ vào Trần Dương, “Cậu, cậu, cậu ——”

Trần Dương cười toét lộ cả hàm răng, “Tôi, tôi, tôi làm sao?”

Anh thấy sao mình giống con sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ thế này, nhìn thế nào cũng ra kẻ côn đồ lưu manh đang dụ người lương thiện làm điều xấu, chẳng qua anh nhập vai khá thuận buồm xuôi gió. Đến Trần Dương còn phải hoài nghi chẳng lẽ đây là biểu lộ của bản tính, anh thật có đam mê này.

Phía sau là rừng cây, Ngụy Lâm Thanh lùi đến không thể lùi được nữa, phía trước là Trần Dương với cơ thể trần trụi đang nhiễu nước. Bị cảnh ấy kích thích quá mức nên kẻ ấy đã quên mất thật ra mình là quỷ, dù có là cây hay tường thì cũng chẳng ngăn được mình.

Trần Dương kề sát người vào kẻ kia, ậm ờ bên tai kẻ ấy, “Anh nhịn được thật đó à?”

Vừa nói chuyện tay anh đồng thời mò xuống dưới, lần tới nơi lạnh như đá của Ngụy Lâm Thanh, nơi lạnh lẽo đó cũng có động tĩnh rồi. Mới nhìn cơ thể anh thôi đã có phản ứng, vậy mà còn vờ đứng đắn. Trần Dương cúi đầu nhìn chỗ đó, sau khi dùng sức nắm lấy thì lại nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn. Anh có thể cảm giác rất rõ ràng, lúc đầu cơ thể mà anh đang dính vào hơi run lên theo động tác của anh, tiếp đó dâng trào lửa nóng.

Đêm nay Trần Dương rất muốn làm, vô cùng muốn. Lúc thấy con thỏ kia thì anh đã kìm nén cả bụng lửa, anh cần phát tiết, cần phóng túng.

Mà giờ này khắc này, kẻ có thể phóng túng cùng anh chỉ có con quỷ này thôi.

Trần Dương vừa liếm môi Ngụy Lâm Thanh vừa mơ hồ nghĩ, may là con quỷ này cũng có lửa lòng với anh, chứ không hiện anh biết đi đâu tìm người. Ở nơi này, phải kiếm một bạn giường, mà giữa cả hai lại không cần chịu trách nhiệm và nghĩa vụ gì, là một chuyện khá khó đấy.

Rốt cuộc Ngụy Lâm Thanh vẫn đang ở thế bị động đưa tay ra đè tay Trần Dương lại, sau đó đảo khách thành chủ mà hôn. Cùng lúc, tay kẻ ấy vừa động, hai cái thùng nằm trên đất bay vào con suối, sau khi đầy nước thì hợp cùng đòn gánh từ không trung bay qua.

Từ khóe mắt thấy cảnh ấy, Trần Dương đang ậm ừ định nói gì thì bị môi Ngụy Lâm Thanh chặn lại.

Nụ hôn lạnh buốt không phải thoải mái lắm, nhưng khá tình và nóng hổi.

Ngụy Lâm Thanh siết lấy eo Trần Dương, tay kết quyết. Trong nháy mắt, Trần Dương phát hiện mình đã không còn bên dòng suối mà đang trên cái giường gỗ trong nhà. Tay Ngụy Lâm Thanh xoa khắp người Trần Dương, nơi nào ngón tay chạm vào sẽ để lại hơi lạnh khiến Trần Dương nổi da gà. Thế mà anh như tự tìm khổ ngày càng dán chặt con quỷ lạnh lẽo ấy, như thể muốn tìm chút độ ấm hay nơi dựa vào.

Tất nhiên đó là yêu cầu quá mức xa xỉ, Trần Dương biết rất rõ. Kẻ đang quấn lấy mình không phải là người mà là quỷ.

Quỷ thì có sao đâu, Trần Dương túm lấy tóc Ngụy Lâm Thanh, hung tợn hôn lấy đôi môi kia. Động tác vừa thô bạo mà cũng rất thẳng thừng, như thể không phải muốn hôn mà như muốn cắn rớt thịt, mắt anh y hệt loại sói hung ác, chỉ thiếu bắn ra tia sáng xanh.

Động tác của Trần Dương thô lỗ đến lạ, song Ngụy Lâm Thanh lại phối hợp hé môi ra, để mặc anh tiến vào đấm đá lung tung trong miệng mình. Tay kẻ ấy vuốt ve cơ thể Trần Dương, đảo vòng quanh điểm trước ngực anh.

Còn Trần Dương thì không giống như đang trên giường mà giống như đang đánh nhau vậy.

Nhưng Ngụy Lâm Thanh từ đầu đến cuối vẫn thế, dịu dàng và từ tốn, vừa mang sắc tình nhưng tuyệt không hạ lưu. Có lẽ bị thái độ kẻ ấy lây nhiễm, động tác của Trần Dương dần không thô bạo nữa mà mềm mỏng lại.

Hai người môi lưỡi giao nhau, từng tiếng rên rỉ thở dốc vang lên.

Đến khi Ngụy Lâm Thanh vào, Trần Dương mới cảm giác phía sau bị vật gì cưng cứng xen vô, vừa sưng đau vừa khó chịu. Anh ngửa đầu, Ngụy Lâm Thanh hạ những nụ hôn lạnh buốt xuống cổ anh. Đến khi kẻ kia vào hết rồi, Trần Dương mới cười khẽ, “Chuyển động được rồi.”

Điên cuồng cả đêm, hậu quả là cả ngày hôm sau Trần Dương nằm trên giường chẳng cục cựa gì nổi. Anh nghiêm mặt, để mặc Ngụy Lâm Thanh xoa bóp cho cái eo đang đau nhức vô cùng của mình. Tối qua hứng quá, anh và Ngụy Lâm Thanh còn thử vài tư thế độ khó hơi cao nên bị thương mấy bắp cơ trên eo. Lúc ấy sảng khoái lắm nhưng qua rồi lại khó chịu chết được, liệu trên đời có chuyện nào chỉ thuần sảng khoái mà không đau không?

Ngay vào lúc Trần Dương được kỹ năng trên tay của Ngụy Lâm Thanh khiến anh thoải mái, đang lúc rên rỉ thì nghe thấy có người gọi anh, “A Dương! Tôi tới rồi đây. Đệt nó, anh làm gì bên trong mà phát ra loại thanh âm mất hồn thế này, không phải đang tự biên tự diễn đó chứ?” Là giọng Ngụy Thời phát ra.

Ngụy Lâm Thanh lấy quần áo đưa cho Trần Dương, sau đó biến mất.

Trần Dương mới mặc được một nửa thì Ngụy Thời đã hứng thú hừng hực đẩy cửa vào, cậu thất vọng liếc cái quần Trần Dương chẳng có khác thường nào, tiếc nuối bảo, “Hừ nhanh thật đấy.” Mặt Trần Dương xanh mét, cái tên này tuyệt đối là cố ý muốn thấy anh bối rối đây mà. Anh khịt mũi khinh thường, khoác áo vào rồi xuống giường, “Sao mới hôm nay cậu đã tới, không phải mai mới lên à?”Anh đã hẹn với Ngụy Thời cứ ba ngày cậu ấy sẽ đưa đồ lên núi một chuyến.

Ngụy Thời để thứ trong tay lên giường, “Thì do quên mang thuốc và ấm sắc thuốc cho anh.”

Trần Dương nhìn mấy bọc thuốc và cái ấm sắc thuốc kia, vô cùng nghiêm túc bảo với Ngụy Thời, “Cám ơn.”

Ngụy Thời phẩy tay, “Nếu đã xem tôi là anh em thì đứng nói mấy lời cảm ơn đó.”

Trần Dương rất biết lắng nghe, anh đưa Ngụy Thời điếu thuốc. Ngụy Thời đau khổ lắc đầu, vẻ mặt rầu rĩ, “Cai rồi.”

Liếc gương mặt khổ qua của Ngụy Thời, Trần Dương kỳ lạ, nhưng anh không hỏi nhiều. Lý do cai thuốc rất nhiều nên không cần để ý. Trần Dương sờ túi nhưng không thấy hộp quẹt, lạ thật, tối qua sau khi dùng xong anh đã tiện tay đút túi, sao lại không thấy? Trần Dương tìm xung quanh vẫn không thấy, dù không hiểu tại sao, nhưng xem ra không hút thuốc được nữa rồi.

Anh cũng bực bội, “Tình huống dưới núi thế nào.”

Liếc Trần Dương cầm thuốc nhưng chẳng cách nào châm thuốc, Ngụy Thời hả hê cười sướng, “Vẫn thế thôi, lại bắt đầu sửa đường, ngày nào cũng ồn ào gần chết.”

Trần Dương ậm ừ đáp lời, anh nhớ lúc anh bảo với Hai Mập mình có việc phải rời đi một thời gian, Hai Mập như sắp khóc. Lúc ấy trên tay trái Hai Mập còn đeo băng tang, trong lòng anh bỗng khó chịu. Nếu không phải vì người này, chú Khánh sẽ không đổi mệnh anh, mà người này lại là anh em lớn lên từ nhỏ cùng anh.

Chuyện trên đời này buồn cười thế đấy.

Anh không thể đối mặt Hai Mập, dù biết Hai Mập không biết chuyện nhưng không có nghĩa hoàn toàn vô tội. Trần Dương sợ mình nhất thời máu xông lên não sẽ giải quyết luôn cả Hai Mập. Khi còn bé, chú Khánh chưa bao giờ ngăn cản anh và Hai Mập chơi chung, có lẽ cũng đoán trước được việc này, Trần Dương cười lạnh trong bụng.

Mệnh không đổi lại được, nhớ tới chuyện này Trần Dương thở dài một hơi. Đột ngột, anh bật người dậy như nhớ ra điều gì khiến Ngụy Thời bên cạnh hoảng sợ, cậu trừng mắt với Trần Dương, ôm ngực vờ kinh hãi lắm, “Làm gì vậy, tôi sợ gần chết.”

Trần Dương nhớ rồi, Ngụy Lâm Thanh đã từng bảo sẽ đổi mệnh lại cho anh!

Vậy mà anh lại quên mất, quên không nhớ chút gì!
Bình Luận (0)
Comment