Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 125

Ấy chà phải nói thật là đã sống qua hai mươi mấy năm nhưng Trần Dương chưa từng dỗ dành con nít bao giờ, anh cũng đã lần nào được dỗ thế đâu. Đám nhóc tì chỗ anh đều được sinh ra và nuôi dưỡng theo cách người thôn quê, phần lớn các bậc cha mẹ sẽ làm theo lời dạy của người xưa ‘Thương cho roi cho vọt’.

Mặc dù là con một trong nhà nhưng khi bé Trần Dương đã bị đánh không ít lần, huống chi lúc còn bé anh lại nghịch ngợm gây sự vô cùng, hễ cha anh nổi giận sẽ vớ lấy thứ gì đó vào tay rồi đánh. Nội tuy thương anh nhưng nếu đó là chuyện anh làm sai, bà sẽ không bao che cho anh.

Nên nếu bảo Trần Dương phải dỗ trẻ nhỏ, thật tình anh chẳng biết phải làm thế nào.

Thằng quỷ nhóc hiện còn rất nhỏ, nhìn như đứa trẻ mới mấy tháng, nói điều hay lẽ phải với nó nó không hiểu, phét vào mông nó thì chẳng rõ nó có nghe lời không. Hơn nữa bên cạnh còn có Ngụy Lâm Thanh đang trông chừng, dù anh muốn đánh nó thì còn phải coi ai kia có đồng ý không nữa.

Trần Dương mường tượng một thoáng rồi nặn ra một nụ cười cứng ngắc, anh vỗ đầu thằng quỷ nhỏ, vẻ mặt rất chi ôn hòa thương lượng với nhóc ta, “Bé cưng à, nghe… nghe lời ba nào, thả họ ra đi, chúng ta chơi cái khác.”

Chữ ‘ba’ kia nói khá ậm ờ, rất có vẻ nghiến răng kèn kẹt.

Thằng quỷ con ngước đầu lên, dang tay về phía anh, “Ba ơi ——”

Trần Dương hơi giật giật rồi không chút do dự bế lấy thằng quỷ con, miệng nhẹ giọng đáp lời lời nó. Thằng quỷ con thỏa lòng thỏa dạ nằm sấp trên vai anh, đưa bàn tay bụ bẫm lên dụi mắt sau đó ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ thì thầm gì đó.

Trần Dương không hiểu lắm thằng cu đang lầm bầm gì, mới sinh ra không lâu nên nó nói chưa sõi.

Đang lúc Trần Dương nghĩ thế, mấy cái bóng di chuyển khắp nơi đột ngột tập trung lại gần thằng quỷ con, đen đen dày đặc, giao lại chung nhau. Trong khoảng cách xung quanh, chỉ cần giơ tay là có thể bắt lấy một cái bóng.

Thằng quỷ con lại rít lên vài tiếng, thanh âm kéo dài không dứt, lập tức những cái bóng giải tán rồi tự trở về vị trí vốn có dưới chân những người sống. Tựa như bật một công tắc, không khí âm u đáng sợ trong quán cơm nhỏ bỗng chốc tan hết, tiếng ồn ào cười đùa náo nhiệt xộc thẳng vào màng tai.

Em gái phục vụ như con chim sẻ nhỏ và cái bóng của mình lướt qua bàn.

Mọi chuyện đã được giải quyết, Trần Dương nhẹ nhàng thở phào, anh vỗ đầu thằng cu ý bảo làm tốt lắm. Giờ thì thằng cu bắt đầu buồn ngủ, đầu gà gật tựa vào vai Trần Dương ngủ mất.

Trần Dương chưa từng bồng bế con nít bao giờ, thấy thằng bé nhỏ bé mềm mại nằm tựa vào người mình thì anh chẳng biết để tay vào đâu, thế là đành nhìn Ngụy Lâm Thanh cầu cứu. Ngụy Lâm Thanh không làm khó anh nữa, đưa tay bồng lấy thằng quỷ con.

Ngay vào lúc tay kẻ ấy vòng qua, bất chợt thằng quỷ nhỏ đang nằm trong lòng Trần Dương giật giật như thể sắp tỉnh giấc. Thế là Trần Dương không quan tâm gì nữa, anh cũng chẳng thèm lo lắng liệu nó có tỉnh hay không mà nhét thẳng nó vào tay Ngụy Lâm Thanh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Lâm Thanh bế thằng bé trong tay, dịu giọng bảo với Trần Dương, “Ta tìm chỗ cho nó ngủ cái đã.” Tất nhiên Trần Dương chẳng ý kiến ý cò gì với lời này.

Đến khi rời khỏi quán cơm nhỏ, trời đã sập tối.

Hai bên ngã tư đường nhà cửa san sát, tuy có đèn nhưng chẳng thể sáng rọi con đường tăm tối cho rõ. Hiện đang là đầu đông, cơn gió chỉ cần thổi nhẹ qua đã khiến lá cây xào xạc lả tả bay trong gió. Đêm hoang vắng, những loài chim đêm không biết đang kêu từ phương trời nào, thanh âm thê lương và thấp thoáng sự xơ xác tiêu điều.

Trời tối, chẳng còn xe quay về thôn Ngụy nữa. Nhớ tới chuyện đã hứa với Ngụy Thời, anh quyết định cứ thế đi bộ về thôn. Anh vào cửa hàng gần đó mua đèn pin, từ đây đến thôn Ngụy ước chừng mất khoảng hai tiếng đi bộ, cũng không xa lắm.

Trần Dương đi một mình trên con đường rộng lớn, đôi lúc có xe phóng vọt qua. Xung quanh là núi non trùng điệp, cây cối um tùm rậm rạp. Chẳng thể nhìn rõ bất cứ gì, dần dà, tất cả trở nên mơ hồ.

Thứ ánh sắng heo hắt của đen pin không xuyên thủng được bóng đêm đen đặc. Bốn phía yên tĩnh vô cùng rồi lại như mang theo cái xôn xao bất an mờ ảo. Trần Dương bỗng dưng nhớ lại mấy câu chuyện bà anh đã từng kể khi anh còn bé, này thì bọn cô hồn dã quỷ sẽ nửa đêm hiện ra mê hoặc người, này thì bọn quỷ góc tường ôm xác chết ngồi phục sẵn linh tinh đủ loại.

Quỷ góc tường, đó là chuyện dù chưa trải qua nhưng phần lớn mọi người đều được nghe kể, còn cách nói khác đó là bọn quỷ ôm xác chết ngồi đợi. Vào ban đêm đang đi, nếu nghe thấy đằng sau có người gọi mình thì trăm ngàn lần đừng quay đầu lại, quay lại sẽ bị con quỷ phía sau ôm ghì lấy, tiếp đó thì đừng mong trở về nữa.

Lúc còn bé Trần Dương bị chuyện ấy của nội dọa xanh cả mặt, anh co ro cả thân người nhỏ bé run lập cập dõi theo cơn gióc bấc gào thét bên ngoài, rồi lại ngó đám cây cối và cảm giác như khắp nơi ngập tràn quỷ dữ. Chúng đang canh giữ ngoài phòng yên lặng dõi theo anh, chỉ chờ đúng thời cơ sẽ nhào đến.

Mãi đến khi lớn hơn, anh được dạy mấy thứ đó không đáng tin nên không sợ nữa, sau thì đi nhiều biết rộng mới tin mấy chuyện ấy, nhưng vì biết nên không sợ.

Trần Dương thong thả bước về trước, đi đường vào ban đêm tuyệt đối không được đi quá nhanh, nhanh quá sẽ dễ hoang mang lo sợ và thế là hồn phách sẽ bất ổn, mà một khi hồn phách đã bất ổn rồi rất dễ bị mấy thứ đang nấp trong bóng tối tấn công  nhân lúc sơ hở, thế nên phải tĩnh tâm tĩnh khí, không nhanh không chậm, bước chân bình ổn.

Trần Dương nghe đằng sau truyền đến tiếng bước chân, sột soạt sột soạt như tiếng bông tuyết rơi trên đất, nhẹ nhàng đến mức chẳng gây tiếng động, thế mà rơi vào tai anh lại như nổi trống dồn. Tiếng bước chân kia và tiếng bước chân anh giao vào nhau, anh nâng chân kẻ phía sau cũng nâng chân, anh hạ chân xuống kẻ phía sau cũng hạ chân xuống, hòa làm một nhịp.

Rốt cuộc là thứ gì đang theo anh? Trần Dương biết mình không thể quay đầu lại.

Khoảng cách chỉ còn một nửa, sau lưng Trần Dương đã bắt đầu nong nóng. Anh lấy từ trong túi ra một lá bùa, vò vò nó. Lá bùa ướt bị anh vân vê như thế chỉ thiếu nữa đã thành đống bùn. Âm khí vô cùng, chỉ sợ còn hung tàn hơn cả âm khí lần trước của con ác linh bám vào bộ xương khô kia.

Tự bản thân anh không phải đối thủ của nó, Trần Dương nhanh chóng đưa ra kết luận. Từ trước đến nay anh rất rõ ràng mình nắm giữ bao nhiêu sức mạnh, những gì làm được và những gì không làm được luôn rất rạch ròi. Dù có việc nhìn qua tưởng anh đang cậy mạnh, thì đều là chuyện nằm trong tỷ lệ thành công vốn có anh ước lượng từ trước mà thôi. Nếu thấp hơn năm mươi phần trăm, anh tuyệt đối sẽ không ra tay.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Trần Dương thấy những lời ấy chí lí vô cùng.

Thứ đằng sau anh lại ngày càng tới gần, cổ họng Trần Dương đau nhức. Anh đi không nhanh nhưng đã thở hơi gấp, dưới chân như đang giẫm lên bông vải bất cứ lúc nào cũng sẽ quỵ xuống. Trần Dương loáng thoáng cảm giác không ổn, tựa như thứ sau anh đã ra tay rồi.

Lại đi thêm một lúc, Trần Dương phát giác không đúng. Vừa rồi anh đã đi qua tảng đá này, đi tới đi lui lại trở về chỗ cũ. Xung quanh đen thăm thẳm, ánh sáng từ đèn pin như bị quỷ ăn, nhợt nhạt đến mức chỉ chiếu rõ được một phần rất nhỏ cạnh chân anh. Trần Dương chửi thề trong bụng, đệt, nhà đã dột còn gặp đêm mưa, gặp quỷ góc tường rồi.

Trần Dương biết không thể kéo dài tiếp như vậy, thứ đi sau đang chơi đùa cùng anh, nếu anh cứ tiếp tục đi như thế sớm hay muộn sẽ bị nó trêu đùa tới chết. Hoặc không làm, hoặc đã làm phải làm tới cùng, dứt khoát lấy đá chọi đá.

Hít sâu, Trần Dương quay đầu, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn sợ tới mức hàng mày giật giật. Gương mặt trắng nhợt nhạt sát ngay sau lưng anh, mới vừa quay lại anh đã xém nữa đụng ngay vào nó. Mùi thối nát mục rữa thật buồn nôn, thế mà gương mặt kia còn trưng ra nụ cười quái dị. Nó cười hân hoan lắm, một con mắt rớt ra khỏi tròng mắt được giữ lại chỉ bằng một sợi thịt, một bên hốc mắt trống trơn, nơi hốc mắt đó chỉ có nước mủ hôi tanh chảy tràn.

Gương mặt kia Trần Dương rất quen, là chú Khánh đã chết trong giếng khô và được chôn vào đất.

Mẹ kiếp, chết rồi mà vẫn không chịu buông tha anh, Trần Dương chửi thề, cắn ngón giữa, bắn máu ra. Một tiếng quái dị bật ra từ cổ họng xác chết của chú Khánh, tựa như khóc rồi lại tựa như cười, khiến ai nghe thấy cũng lạnh toát sống lưng, da đầu run lên, chỉ muốn xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Vài giọt máu của anh như mưa rơi xuống hồ nước, bắn lên vài giọt rồi sẽ chẳng tác dụng gì nữa. Chú Khánh vươn đôi tay cứng ngắc ra định chụp lấy anh, móng tay đen như mực, vừa nhìn đã biết chứa đầy nọc độc của xác chết. Trần Dương vội lui về sau, né tránh.

Đừng bảo đây là xác chết vùng dậy chứ? Trần Dương hơi giật mình, tung chân đá khiến cả thân người cứng ngắc của chú Khánh lảo đảo lùi ra sau ba bước, chuếch choáng đứng không vững. Rồi thì chú Khánh lại nhe răng giơ vuốt chộp về hướng Trần Dương, răng nanh nhọn hoắt lộ cả ra ngoài, miệng bật ra tiếng khè khè.

Sợ dính phải độc chất, Trần Dương không dám để chú Khánh đến gần, chỉ có thể vừa đánh vừa lui. Con đường trống trải chẳng có gì để che chắn nên rất dễ bị bắt lấy, anh bèn nhảy ngay vào rừng cây bên cạnh, lợi dụng cây cối để né tránh đợt tấn công của chú Khánh.

Vừa đánh vừa lui như thế, anh ngày càng vào sâu trong rừng. Chốc lát sau thì không biết đã đi đến nơi nào, mà cái xác trước mắt này thì vẫn sức lực dồi dào, cứ nhảy về trước giơ tay ra cào. Còn Trần Dương chạy hơn cả buổi tối thì đã mệt mỏi hết hơi.

Không thể tiếp tục thế này nữa, Trần Dương tránh qua một bên, móng tay của chú Khánh vốn phải đâm vào người anh cắm sâu hoắm vào thân cây thô ráp xù xì, thoắt cái chú Khánh không động đậy được. Mí mắt giật giật, anh thấy đó là cơ hội vô cùng tốt. Thế là chẳng thèm quan tâm đến cây cối xung quanh, anh lấy dây leo quấn tới quấn lui, trói chú Khánh lại.

Chú Khánh kêu lên khè khè, vừa mới cử động thì đám dây leo trói chú bị đứt ra cả. Trần Dương kiên nhẫn bền bỉ, anh lại tiếp tục quơ lấy đám dây leo khá cứng và chắc quấn trói lấy chú Khánh.

Anh sợ chú Khánh sẽ vùng vẫy làm đứt dây nên quấn chú Khánh từ đầu đến chân, trói rất chắc. Chú Khánh lại khè khè kêu, Trần Dương biết mớ dây leo này không giữ chân chú ấy lâu được, không bao lâu nữa chú ấy sẽ vùng ra.

Trần Dương tìm đúng đường quay đầu bỏ chạy, đồng thời cắn mạnh vào lưỡi, sau đó bôi một ít máu tươi lên mắt rồi lên lòng bàn tay, sau cùng nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi rừng, tới trên đường lớn.

Bấy giờ Trần Dương cóc quan tâm tới mấy thứ quy tắc khi đi trên đường đêm, anh quáng quàng chạy. Bọn quỷ góc tường đã bị máu ngăn lại, chỉ cần chú Khánh không đuổi theo sẽ không sao. Trần Dương chạy như điên, anh dùng tốc độ chạy đường trăm mét mà chạy trên đường lớn. Chạy mãi chạy mãi đến khi hở hồng hộc, đến lúc chẳng còn hơi anh mới dừng lại vịn đầu gối thở dốc. Bất chợt, Trần Dương cảm giác vai mình bị ai đó chạm vào.

Anh sởn cả tóc gáy, cứ tưởng chú Khánh đuổi theo sau nên lập tức vung tay ra cào lấy.

Chẳng ngờ được lại chạm phải thứ gì đó bé bé bụ bẫm đầy thịt, tiếp đó là một tiếng “Ba ơi, đau quá ——” Trán nhễ nhại mồ hôi, Trần Dương liếc thằng quỷ con bị anh nhấc lên đang đu tới đu lui giữa không trung. Nó nương sức đẩy dang tay ôm chầm lấy tay Trần Dương, bắt đầu bò lên người anh.

Trần Dương nghệt ra ngó thằng cu con, ơ hay không phải đang ngủ rồi à? Ra đây từ lúc nào thế?
Bình Luận (0)
Comment