Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 132

Tiếng kêu ấy thật giống một gáo nước lạnh dội thẳng vào người trong ngày buốt giá, thứ vốn cương cứng thoắt cái đã mềm đi. Trần Dương đằng hắng, kéo thằng quỷ con đứng bên nhét vào tay Ngụy Lâm Thanh, còn mình thì rời khỏi lòng kẻ kia, “Đang giỡn thôi, giỡn thôi ——”

Nếu so sánh với vẻ hấp ta hấp tấp của Trần Dương thì Ngụy Lâm Thanh lại khác hẳn, kẻ ấy hờ hững điềm nhiên lấy tay ra khỏi quần anh rồi lại thuận tay nhận lấy thằng cu con Trần Dương đưa cho mình, còn xoa đầu nó như trấn an và cổ vũ.

Thằng cu con hết nhìn Ngụy Lâm Thanh rồi lại ngó Trần Dương, hiển nhiên nó không rõ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người lớn này là vì sao. Bộ đồ đỏ thẫm mới cáu của nó bị rách vài chỗ, đã vậy còn bị dây nhiều thứ bẩn đến không thể nhìn.

Thằng cu con túm lấy ống tay áo Ngụy Lâm Thanh, giọng điệu uất ức vô cùng, “Phụ thân, quần áo, quần áo!”

Ngụy Lâm Thanh bế nó, hơi bất đắc dĩ bảo, “Ừ.”

Tiếp theo, tay kẻ ấy kháp quyết, một bộ đồ mới tinh xuất hiện trong tay kẻ ấy như pháp thuật. Ngụy Lâm Thanh thay bộ đồ mới cho thằng quỷ con, bộ quần áo dáng hơi xưa cũ, khoác lên thì thằng nhóc trông giống mấy búp bê trong bức tranh tết lắm, chỉ tội cái nó đen xì.

Chú Khánh biến thành cương thi hiện chẳng biết đi đâu, Ngụy Thời cũng không rõ tung tích.

Trần Dương lo lắng không phải cậu ấy xảy ra việc gì đó chứ. Anh nhìn thằng quỷ con đã thay bộ đồ mới tiếp đó nhảy khỏi tay Ngụy Lâm Thanh, sau khi bay mấy vòng trong không trung thì lại nhẹ nhàng đáp trên vai anh. Thằng cu kéo bộ đồ trên người mình ra rồi khoe với Trần Dương, “Ba ơi, đồ mới này ——”

Miệng giật giật, Trần Dương xoa đầu thằng nhóc rồi đáp lại lời nó.

Thấy những miệng vết thương dữ tợn trên vai anh, thằng quỷ con đưa bàn tay lạnh băng ra rồi cẩn thận chạm vào, “Ba à, ba đau không?”

Trần Dương là một kẻ sĩ diện, tất nhiên anh chỉ biết trả lời, “Không đau.”

Lúc cả hai đang trò chuyện, Ngụy Lâm Thanh bước tới nhìn lùm cỏ dại của phần mộ hoang xung quanh, vẻ mặt chuyên chú bảo với Trần Dương, “Con thỏ kia đang trốn gần đây, ta đi tìm, cậu ở yên đây đừng đi đâu hết.”

Nói xong, Ngụy Lâm Thanh nhìn xoáy vào Trần Dương rồi mới biến mất khỏi.

Trần Dương để thằng cu con xuống rồi ngồi lại trên tảng đá. Dù anh muốn đi nơi nào khác thì cũng đi chẳng nổi, mới đứng một chút mà chân đã nhũn ra rồi. Di chứng do mất máu quá nhiều, phải một lúc nữa mới đỡ được.

Thấy sắc mặt anh không tốt, thằng cu con không quấn lấy anh nữa mà dời lực chú ý đến bầy thỏ hoang nằm chết trên đất. Nó ngồi xổm xuống, đôi tay mũm mĩm mới vừa cử động thì con thỏ trước mặt ngay lập tức mất thịt mất da, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu. Nó tiếp tục làm thế, xử lý hết hai mươi mấy con thỏ hoang bên cạnh.

Thế là chưa đến năm phút đồng hồ, trên đất chỉ còn lại hai mươi mấy bộ xương khô. Thằng quỷ con đưa đôi tay béo múp của mình ra cầm lấy đầu con thỏ, bắt đầu chơi đắp cát. Thấy dáng vẻ vui hớn hở chơi đùa giữa đống xương trắng của nó, khóe miệng Trần Dương giật giật.

Ngay vào lúc một kẻ đang chơi còn kẻ kia thì xem, cách đó không xa truyền đến tiếng gào thảm thiết, “Trần Dương, tôi tìm được rồi, tôi tìm được mộ phần của chú Khánh rồi!” Trần Dương lấy tay chống tảng đá gắng gượng đứng lên, thằng nhóc rất hiểu chuyện lại nằm trên vai anh.

Trong tay không có lồng đèn giấy trắng, nương theo sắc trời mờ ảo vẫn có thể thấy được lờ mờ xung quanh, nhưng nếu bảo phải yên tâm đi tới thì đó là chuyện không khả năng. Trần Dương thấy một chấm đèn nhỏ chập chờn nơi phía xa, chắc đó là Ngụy Thời, anh đi về phía ánh sáng ấy. Mới đi chưa bao lâu đã thấy Ngụy Thời thở hồng hộc cuống cuồng chạy, vừa chạy vừa hét lớn với Trần Dương, “Chạy mau, chạy mau ——”

Trần Dương nhướng một bên mày, chạy cái quái gì chứ. Đến khi Ngụy Thời tới gần, Trần Dương thấy rõ thì đúng là phải chạy thật. Sau Ngụy Thời là vài con cương thi, trong đó còn cả một con xác sống trên mặt đầy giòi bọ và thịt sống không ngừng rơi xuống những lúc nó nhảy. Từ xa đã truyền đến mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

Lúc chạy qua người Trần Dương, Ngụy Thời tóm lấy tay anh kéo anh chạy cùng, vừa chạy vừa quay đầu liếc Trần Dương quần áo rách nát, “Anh gặp gì mà nhìn như phụ nam con nhà đàng hoàng bị làm nhục thế hả?”

Trần Dương vừa kéo lê chân chạy theo cậu vừa ngoái đầu liếc mấy con cương thi, anh không thèm để tâm đến mấy lời tào lao của Ngụy Thời, “Đệt nó, rốt cuộc là cậu lôi từ đâu ra lắm cương thi thế?” Nhiều thế này, đừng nói là cương thi trong mồ này đều bị cậu ta dẫn ra hết rồi chứ! Trần Dương thấy phán đoán của mình rất có khả năng.

Ngụy Thời mồ hôi đầy đầu, “Mộ của chú Khánh là cái bẫy, đám cương thi này canh giữ ở đó hết đấy. Tôi mới vừa định đào xới thì bọn chúng đã bu lại rồi, để tôi tìm chỗ cho hai ta thoát thân.” Cậu thở hổn hển, hồng hộc hít vào, “Nơi đây âm khí quá nặng, dù bày trận thì hiệu quả vẫn sẽ giảm, phải tìm được sinh môn khu biến đổi khí hậu nơi này.”

Trần Dương chuệch choạng chỉ mém nữa đã ngã. Ngửi thấy mùi máu trên người anh, Ngụy Thời kinh hãi hỏi, “Anh bị thương? Đệt, nơi này rõ cổ quái, đừng bảo là do con yêu thỏ anh bảo giở trò đấy chứ.”

Ngụy Thời quả nhiên đã đoán trúng, sau khi Trần Dương chứng thật suy đoán của cậu, Ngụy Thời mới la oai oái, “Thế thì mau vắt chân chạy mau, anh ráng chịu một lúc!” Nói xong cậu moi từ ngực ra một lá bùa, vẻ mặt đau lòng hôn lên nó rồi mới dán lên sau lưng Trần Dương.

Trần Dương căm ghét quay đầu nhìn sau lưng mình, khốn khiếp còn thứ gì đáng buồn ói hơn không?

Ngụy Thời vỗ lưng Trần Dương, đau đớn cùng cực bảo với anh, “Anh có biết lá bùa này khó có lắm không? Tôi phải mất một trăm đồng mới mua được ở thành phố quỷ đấy.” Cậu chàng lại cường điệu, “Là một trăm nhân dân tệ chứ không phải tiền âm phủ đâu ——”

Dù có là một trăm nhân dân tệ dán sau lưng, thì nên buồn ói vẫn buồn ói.

Hai người vừa đấu võ mồm vừa chạy về trước, nhưng thứ một trăm tệ thật hữu dụng. Sau khi được dán lá bùa lên rồi, Trần Dương thấy cả người nhẹ nhàng đi không ít, chân anh dường như không phải đang đi mà là đang bay. Anh chạy trốn rất ung dung thảnh thơi, còn Ngụy Thời lại thở hổn hển như trâu, lập tức tâm lý Trần Dương cân bằng lại.

Ngụy Thời dẫn theo Trần Dương chạy tới chạy lui trên bãi mồ hoang, phía sau là mấy cái đuôi bám dính không buông. Chạy được một lúc thì đột ngột một con cương thi phóng ra trước mặt, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào họ. Trần Dương túm Ngụy Thời giật cậu lại, lướt sát rạt vô cùng nguy hiểm qua con cương thi kia.

Bị Trần Dương thô bạo kéo giật, Ngụy Thời mất hai cái khuy áo, thế nhưng cậu vẫn rất sôi sục chỉ vào con cương thi, “Đây không phải là chú Khánh chúng ta muốn tìm à? Gã đây này, haha, hay lắm, Trần Dương chúng ta dụ nó theo đi, xử chung một lần tiết kiệm thời gian.”

Bây giờ là không dẫn theo cũng khó, nó đuổi kịp rồi còn đâu.

Ngụy Thời lấy một chiếc đồng hồ quả lắc ra khỏi túi, mắt không nhìn đường nhưng guồng chân vẫn không dừng lại. Ấy vậy mà cậu chàng vẫn đi rất thoăn thoắt chẳng hề vấp phải gì, không rõ cậu đã dùng phép thuật gì mà được như thế.

Trần Dương nhanh chóng phát hiện ra Ngụy Thời đang dẫn mình chạy vòng vòng quanh một chỗ, anh quay đầu hỏi Ngụy Thời, “Tìm được sinh môn của khu biến đổi khí hậu rồi?”

Ngụy Thời vừa thở vừa gật đầu, “Anh lợi hại gớm, tôi mới tìm ra anh đã phát hiện rồi. Tôi phải bày trận, anh trông chừng giúp tôi cái.”

Trần Dương đồng ý ngay tắp lự. Tuy là thế nhưng hiện không thể dừng chạy mà bày trận được, nên chỉ đành tiếp tục vừa chạy vừa dụ mấy con cương thi chạy lòng vòng, nếu dừng lâu quá sẽ bị bọn cương thi bu lại, thế thì phiền lắm.

Ngụy Thời rất hiểu điều ấy, thế là tốc độ bày trận của cậu mau vô cùng. Dẫm chân xuống đất rồi cắm cây kiếm gỗ đào lên, sau đó cậu lấy bùa lầm rầm niệm chú rồi ném đi, tiếp nữa bật người nhảy lên rồi kéo Trần Dương chạy tới nơi kế tiếp.

Đám cương thi phía sau chỉ còn cách họ chừng ba bốn mét, nếu không làm phép nhanh hơn cả hai chắc chắn sẽ bị xé xác.

Thấy một khúc cây thô cứng nằm chỏng chơ trên đất, Trần Dương vội vã xoay người nhặt lấy. Sau khi anh bẻ mấy nhánh cây tua tủa thì đó tạm coi như một vũ khí thô sơ. Lúc này Ngụy Thời bỗng đột ngột dừng lại, sau đó ngồi phịch xuống lấy tay đào hố. Trần Dương nắm chặt cái cây trong tay đứng bên canh chừng.

Tổng cộng năm con cương thi và xác sống, Trần Dương xanh mét mặt mày ngó chúng đang giương nanh múa vuốt hung dữ nhảy tới. Ngụy Thời càng không ngừng đào đất, tốc độ ngày một mau y hệt con chuột, rất nhanh cậu đào được một cái hố sâu cỡ nửa thước.

Bấy giờ, năm con cương thi đã đến gần.

Trần Dương bay lên tung một cú đá vào con cương thi gần nhất hất nó ra xa, tiếp đó quơ khúc cây đẩy lùi một con xác sống. Đâm vào con xác sống, khúc cây phát ra tiếng khục rất nhỏ rồi chảy ra một chất nhầy nhụa.

Trần Dương gớm đến mức lại chửi thề, anh không thèm quay đầu lại mà mắng Ngụy Thời, “Mẹ kiếp cậu nhanh lên cái!”

Tiếp tục thế này thì chỉ được một hai giây, bọn cương thi không hề biết đau nên như bọn ruồi bọ đánh mãi không chết, chúng ngã xuống lại đứng lên, ngã xuống lại đứng lên. May là Trần Dương đánh nhau không tệ, do đã kinh nghiệm choảng nhau với người khác bên ngoài khá nhiều, lại có lá bùa sau lưng trợ giúp nên có thể chống chọi chúng được. Dù thế anh vẫn bị mấy con cương thi cào mấy đường, máu thịt lẫn lộn, và rồi thằng cu con ra tay.

Thằng cu mài hằm răng sữa của mình, xuyên qua con cương thi kia khiến áp lực của Trần Dương giảm đi không ít. Hiện Trần Dương càng lúc càng thuận mắt thằng cu, vừa ngoan ngoãn vừa dẻo miệng mà còn biết giúp anh đánh nhau, thật đúng là không thể kháng cự được.

Ngụy Thời méo xẹo mặt cắn lưỡi bôi máu lên bùa, sau khi bỏ mấy thứ gì đó vào cái hố sâu nửa thước thì nhanh chóng lấp bùn đất lại.

Tiếp theo, cậu ngồi xếp bằng, lại lấy trong túi ra mấy cái kiếm gỗ cắm mạnh xuống đất, tiếp nữa lấy ra vài đồng tiền cổ xếp quanh trận, miệng lầm rầm.

“Chòm sao Bắc Đẩu, yêu ma ác quỷ, sáng tỏ rõ ràng, sự sống chưa dứt, cái chết chưa dừng, ly hỏa phương nam, đốt sạch ô uế ——”

Chữ ‘Uế’ vừa thốt ra, lập tức láng máng cảm giác được luồng hơi nóng. Đám cỏ dại bụi cây khô héo rất nhanh, đám cương thi đang tấn công Trần Dương ngừng hẳn lại, ngó tới ngó lui như thể đang né tránh điều gì. Nhưng khiến Trần Dương giật mình là thằng cu con đồng thời cũng kêu ré lên, trên người bốc ra khói nhẹ.

Thấy tình huống không đúng, Trần Dương lập tức bế lấy thằng cu con đang lơ lửng giữa không trung đang khóc lóc tèm lèm nước mũi, chạy ra khỏi trận.
Bình Luận (0)
Comment