Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 134

Trần Dương không biết rốt cuộc ‘hoàn mệnh’ là con đường thế nào, còn Ngụy Lâm Thanh đưa con người gỗ được khắc từ âm trầm gỗ cho anh xem xong thì biến mất một lúc sau mới về, lúc về thì hai tay trống trơn. Rồi kẻ ấy gật đầu với Trần Dương đang mang ánh nhìn ngờ vực. Trần Dương biết ý kẻ ấy là ‘hoàn mệnh’ đã hoàn thành.

Trần Dương đứng rất lâu, anh không thể tin nổi sẽ thành công như thế.

Năm đó mới vừa sinh ra anh đã bị đổi mệnh, cũng bị đổi chẳng ai hay biết. Vận mệnh sao giống dòng nước chảy qua vùng đất bằng, thỉnh thoảng một gợn sóng nhỏ nổi lên chẳng khiến ai chú ý. Trần Dương nhìn hai tay mình rồi dùng sức nắm chặt, cảm nhận được sự kéo căng của các cơ thịt và đốt ngón tay.

Ngụy Thời phòng bên vừa tỉnh lại đã phóng sang ngay, nhìn anh từ trên xuống dưới, “Là anh đưa tôi về?”

Trần Dương lắc nhẹ đầu, “Lúc ấy tôi cũng nửa chết nửa sống, có sức đâu mà đưa cậu về, là con quỷ kia đấy.” Nói tiếp Trần Dương lại không cam lòng, thế mà lại thiếu nhân tình của Ngụy Lâm Thanh tiếp, nợ gì cũng được chứ đừng nợ nhân tình người ta.

Sau khi nghe xong, sắc mặt vốn âm u cùng cực đầy mây xám xịt của Ngụy Thời đột ngột chuyển thành bầu trời quang đãng, cậu ta cười hì hì bảo với Trần Dương, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi phải quay về thôn Ngụy, còn anh thì sao? Kế tiếp anh định làm gì?”

Trần Dương cào mớ tóc rối, “Trong nhà tôi không có việc gì, định tiếp tục lang thang bên ngoài.” Thật ra dù Ngụy Lâm Thanh không làm bị thương con yêu thỏ kia, Trần Dương cũng định tạm lánh khỏi một thời gian, đợi đến khi anh có thực lực rồi mới quay về kiếm nó, xem ra cuối cùng chẳng biết ai thắng ai.

Ngụy Thời gật đầu, “Vậy sau này hãy thường xuyên liên lạc.”

Hai người tiếp tục câu có câu không trò chuyện. Chẳng biết có phải do ‘Trận ly hỏa thời Nam Minh’ hôm qua khiến hao tổn sức quá lớn không, sắc mặt Ngụy Thời tái nhợt như giấy, mặt cắt không còn giọt máu, trên gương mặt cậu chỉ có đôi mắt đen láy là còn thần thái. Lúc nói chuyện với Trần Dương, mới được dăm ba câu thì cậu đã ngủ mất.

Hai người lại ngủ đến mê mệt, đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại do đói quá. Sau khi cả hai ăn tô bún thịt bò bên đường thì mỗi người một ngả, Ngụy Thời về thôn Ngụy, còn Trần Dương trở lại làng mình. Vừa đến nhà, Trần Dương bắt đầu thu dọn chỉ một lát đã xong. Lúc trở về anh chỉ mang theo giấy chứng nhận và vài tấm chi phiếu, ngay cả bộ đồ để thay cũng không có mà là sau khi xuống xe lửa mới mua.

Chẳng thể ngờ được lần trở về này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Trần Dương xốc ba lô lên, khóa cửa lại rồi rảo bước lên đường. Với kẻ chẳng gì phải bận tâm như anh thật ra cũng có điểm tốt, sau lưng không một ai dùng ánh mắt tha thiết dõi theo anh, anh sẽ mãi mãi không cần ngoảnh đầu lại. Anh sẽ cứ bước đi về trước, đi mãi đến ngày chẳng thể đi nổi nữa, đó không phải cũng là một loại ràng buộc để dừng lại ư.

Trần Dương tự phỏng đoán rằng, anh còn có thể tiếp tục như thế mười mấy năm nữa.

Trần Dương đứng đón xe ven đường. Những thời điểm rời khỏi nhà trước kia, trong lòng anh chẳng cảm giác gì, ấy vậy mà lần này lại khác. Hình ảnh Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ con cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh, vậy mà anh lại chẳng nỡ rời hai con quỷ. Trần Dương bật cười nhìn chiếc xe buýt dừng trước mặt, sau đó vứt tàn thuốc lên đất rồi bước nhanh lên xe.

Tới nhà ga trong huyện, Trần Dương mua được vé xe lửa vào chuyến mười giờ tối.

Hiện chỉ mới năm giờ chiều, còn một lúc lâu nữa mới đến giờ xe lửa khởi hành. Đắn đo một lúc Trần Dương bước qua tiệm net cạnh nhà ga giết thời gian. Anh kêu chủ quán cho một phần cơm chiên và chai coca, sau đó chán chường xem phim điện ảnh.

Trong tiệm net đầy người trẻ chơi game, một đám gào rú kêu la, không biết thì còn tưởng đây là hiện trường án mạng, chúng còn vừa hút thuốc vừa liếc mắt đưa tình với mấy em gái nữa. Mới mười mấy tuổi đã không lo học hành, Trần Dương thầm khinh bỉ trong bụng mà hoàn toàn quên sạch lúc anh ở tuổi này cũng chẳng nên thân.

Một mắt Trần Dương ngó bộ phim đang xem, một mắt liếc cô em đang chat webcam vốn trước kia rất quen sau lại làm việc ở nơi khác. Cái gọi là rất quen là chỉ về phương diện nam nữ hết. Trần Dương liếc cô em bên kia đang lẳng lơ rồi rất nể tình khen vài câu. Đó là việc bình thường anh rất hăng hái, thế mà giờ đây chẳng hiểu vì sao bỗng dưng mất hứng hẳn, thằng em bên dưới cũng im ru rù, thật là có lỗi với cô em trước mặt này quá.

Trần Dương đành phải bảo với cô nàng hiện không tiện, sau khi hôn gió với anh xong thì cô nàng vui vẻ đóng chat lại. Anh nhìn cả dàn nick dài thòng trong QQ của mình mà chẳng thấy thú vị gì, ngay cả người nói chuyện mà còn không có, ôi chao, cuộc đời sao thảm thương thế này. Mà đáng thương nhất lại là ngay cả mấy chuyện ấy ấy với mấy cô em mà còn chẳng hứng.

Chẳng lẽ ở chung với Ngụy Lâm Thanh ba tháng nên khiến tính hướng của anh từ nữ đổi sang nam? Trần Dương giật mình, vẻ bị chuyện này dọa sợ. Rồi anh thử tìm một trang web cho đàn ông với trang chủ là một cậu chàng nửa người trần trụi rất đẹp mã. Anh nhìn đăm đăm một lúc, sau cùng dừng mắt vào một người với gương mặt thanh tú.

Gương mặt này hình như giống một ai đó trong tâm trí anh?

Trần Dương còn đang nhớ xem người này giống ai, bất chợt anh cảm giác bên cạnh có tầm mắt kỳ lạ đảo qua người. Ngẩng đầu, anh thấy đó là một nam một nữ ngồi bên trái và bên phải của anh, ánh mắt cứ láo liên liếc anh, vẻ mặt lạ lùng  như muốn lắm mà không nói ra được.

Trần Dương chậm rãi tắt trang web ban nãy, sau đó lại mở trang web mấy cô em gợi cảm, một nam một nữ kia bèn thất vọng thu mắt về, hiển nhiên là nghĩ anh bạn này mới lỡ bước sa chân và giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hai mắt lơ đãng ngó bức hình kia, bất chợt Trần Dương bỗng chợt hiểu, gương mặt người khi nãy hơi giống Ngụy Lâm Thanh. Nhận ra chuyện này thì sắc mặt Trần Dương khó coi tệ, anh tiếp tục xem phim.

Rồi chẳng biết từ khi nào, xung quanh chợt im phăng phắc. Con chó ông chủ tiệm net nuôi vốn nằm trên đất bỗng như nổi điên sủa lên điên cuồng, sau khị bị ông chủ đá cho mấy đá thì cụp đuôi trốn dưới quầy tính tiền, kêu ẳng ẳng rồi không ngừng run rẩy.

Tiệm net đầy là người. Họ đưa lưng vào nhau, tất cả nhìn chăm chú vào màn hình máy tính đang chiếu ra thứ ánh sáng mờ mờ, không hề động đậy. Chỉ nghe được mỗi tiếng máy móc chạy ù ù rất khẽ, còn cả tiếng gõ lọc cọc trên bàn phím.

Trần Dương đang vừa xem phim vừa ngủ gục thì đột ngột tỉnh lại. Anh cào tóc, ngồi thẳng lưng, máy tính vẫn đang chiếu bộ phim kia. Đồng hồ dưới góc màn hình chỉ chín giờ rưỡi. Chết tiệt phim gì dài khiếp, sắp bốn tiếng rồi vẫn chưa chiếu xong.

Trần Dương lấy chuột định tắt quách bộ phim nhạt nhẽo này đi, nhưng dù anh làm gì thì bộ phim ấy vẫn nhất định chiếm lấy màn hình desktop. Không phải cái máy hư rồi chứ, Trần Dương đập đập con chuột rồi lại thử click vài cái, vẫn chẳng ăn thua gì.

Trong bộ phim điện ảnh đang chiếu một ngôi làng nhỏ, nơi đó xảy ra một trận ôn dịch không rõ nguyên nhân. Rất nhiều người đã chết. Số thôn dân như vô cảm với những người chết thành hàng dài đằng đẵng, họ kéo thi thể tới thung lũng gần đó trên núi rồi đào một cái hố to, bỏ xác chết vào đó và châm lửa thiêu cháy. Khói đen cuồn cuộn xông thẳng lên trời.

Cái đau buồn và sự khủng bố không lời nào diễn tả hết bao phủ cả bộ phim.

Tiếp theo, Trần Dương như hoa mắt, tựa thể anh trông thấy những luồng khói trắng bay ra từ những xác chết. Luồng khói ấy biến thành một đám bóng trắng rồi bay tới bay lui trong không trung, thậm chí có bóng trắng còn phóng tới những thôn dân còn sống và bắt đầu xé toạc hồn phách trên người họ.

Trần Dương không muốn xem nữa, phim phiếc chết dẫm gì thế này. Anh đứng bật dậy, hét lớn về phía quầy tính tiền, “Con chuột này hư rồi, mấy người có định kinh doanh nữa không?”

Nơi quầy tính tiền tối tù mù, không biết những ngọn đèn luôn sáng bất kể thời điểm trong tiệm net đã tắt từ khi nào. Không ai trả lời anh, cô em ngồi ở quầy tính tiền nhìn chòng chọc vào máy tính, mắt điếc tai ngơ. Trần Dương sôi máu, anh tắt máy rồi bước đến trước quầy tính tiền, đập mạnh lên bàn, “Này, có nghe không vậy?”

Cô em kia ngơ ngác ngẩng đầu, mắt dại ra nhìn Trần Dương không nói lời nào.

Trần Dương lùi một bước về sau, đến giờ anh mới nhận ra sự không bình thường của tiệm.

Đồng loạt, trên mọi máy tính là bộ phim hiện lên trong máy anh. Thanh âm được phóng đại phát ra ngoài, tiếng kêu the thé thảm thiết đâm vào lỗ tai người. Phút chốc lưng Trần Dương ướt đẫm mồ hôi. Những tiếng hét thảm ấy bủa vây lấy anh khiến đầu anh đau như nứt toạc, một giọt mồ hôi chảy từ trán rồi chạy xuống cằm và rơi trên đất. Anh nhéo mạnh mình, để đầu óc vốn chuếch choáng do tiếng kêu hét tỉnh táo lại.

Những bóng trắng bước ra khỏi màn hình máy tính rồi vây quanh Trần Dương. Không nhẫn nhịn nổi nữa, Trần Dương bất chấp tất cả phóng về phía cửa. Không phải anh xui tới mức ấy chứ, sao cứ phải dính vào mấy vụ thế này! Anh tuyệt đối không muốn gặp quỷ gì nữa hết.

Bọn bóng trắng chen chúc kín mít trước cửa kính. Chất chồng, lờ mờ lên nhau. Tấm kính ướt nhẹp nước, âm khí nồng quá biến thành nước đọng lại lên kính. Ngoài cửa là người người kéo hành lý, cảnh tượng vội vàng, còn cả người dừng lại ngó vào trong, sau khi nói vài câu rồi xoay người rời khỏi.

Trần Dương phát hiện toàn thân anh đầm đìa mồ hôi, quần áo ướt đẫm.

Đám bóng trắng ấy vây lại gần anh, như thể muốn chạm vào anh rồi như thể muốn giữ anh lại. Trần Dương vừa lùi ra sau vừa gào lớn, “Cút ngay cho ông!” Anh dùng sức hất bóng trắng đến gần mình, nhưng sau khi biến thành sương mù thì nó lại biến về dạng người.

Rất nhanh, Trần Dương bị đám sương mù dày đặc ấy khiến ngay cả thở cũng không nổi, ngực anh như bị mấy tảng đá lớn đè lấy, nặng trĩu vô cùng. Ngay vào lúc Trần Dương sắp chết ngộp, anh nghe thấy một giọng nói không ngừng gọi anh, “Ba ơi, ba dậy dậy nào, phụ thân gặp nguy hiểm, chúng ta phải đi cứu phụ thân!”

Trần Dương hét lớn một tiếng rồi tỉnh giấc, anh hét lớn đến mức mấy người ngồi gần hoảng sợ, gã đàn ông bên trái chửi thề mấy câu. Trần Dương lau mồ hôi trán, tiệm net vẫn là tiệm net kia, ầm ĩ và bốc mùi, trên màn hình đang chiếu bộ phim chiến tranh tình báo, tất cả những cảnh tượng vừa nãy chỉ là mơ.

Nhưng mà, thằng quỷ con đang cắn cắn tay mình vẻ mặt sốt ruột nhìn anh khiến Trần Dương biết, đó không phải là mộng.
Bình Luận (0)
Comment