Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 139

Trần Dương còn đang bối rối sao mình lại đi tìm bà xã y hệt đàn ông thế này, thì Ngụy Lâm Thanh bên kia đã thoải mái tự nhiên mỉm cười với anh. Thấy nụ cười của cô, Trần Dương lại ngớ người ra. Tuy cô như thế nhưng lúc tươi cười thì không tệ lắm.

Nụ cười ấy sao giống tia nắng ấm áp vào mùa xuân quá, chẳng có cái lạnh của đầu xuân hay cái oi bức khi vào hạ, mà vừa khéo khiến người khác nhìn vào tưởng như đang ngâm mình giữa dòng suối nước nóng, cả người thoải mái. Dù chỉ là nụ cười chẳng nói lời nào nhưng vẫn hệt như làn gió xuân.

Trần Dương thấy đâu phải mình hoàn toàn không biết nhìn người, nhưng có vợ là người giống đàn ông thế này anh vẫn không vui. Anh liếc Ngụy Lâm Thanh rồi quay đầu đi. Ba anh đang trò chuyện với cha mẹ Ngụy Lâm Thanh, lễ vật mang tới cho lễ nạp thái được khiêng vào nhà, đặt trong sảnh chính.

Nhìn qua đống sính lễ ấy, cụ Ngụy vuốt râu, vẻ mặt hài lòng.

Phần lễ bên sui gia đưa qua khá nặng, cụ lại rờ bao lì xì ba Trần Dương vừa đưa, một bao lì xì khá dày, cụ gật đầu liên tục. Lễ nạp thái là phong tục khi người phụ nữ lấy chồng, lễ nhẹ hay nặng, tiền nhiều hay ít thật ra người nhà cụ Ngụy không để ý.

Thứ mong nuốn không phải là tiền bạc mà là sự đánh giá cao của Trần gia với con cái nhà mình!

Trần Dương đằng hắng rồi cào tóc, anh không biết phải làm gì. Nếu anh làm ầm lên không chịu cưới vợ vào lễ nạp thái, vậy chắc chắn anh sẽ bị ba xử đẹp luôn, mà anh cũng không dám chuồn lén!

Song nghĩ thế nào vẫn không cam tâm, hừ, trở về anh sẽ nhì nhằng với mẹ và bà nội luôn hết mực cưng chiều anh, dù nói hết lời vẫn phải bỏ cuộc hôn nhân này đi. Anh vốn thích mấy em hay nũng nịu phóng đãng cơ mà, sau lại ngốc nghếch hợp ý với cái cô như đàn ông chẳng được yêu thích này cơ chứ, hay là bị té ở đâu nên đầu óc có vấn đề rồi.

Trần Dương trầm tư. Lúc này, Ngụy Lâm Thanh vẫn ngồi bên cạnh không nói chuyện đột nhiên bước tới, mặt hơi ửng hồng, ngập ngừng bảo với anh, “Sắc mặt anh không tốt lắm.”

Thứ mùi hương như tùng như trúc trên người Ngụy Lâm Thanh thoảng nhẹ vào mũi khiến bỗng chốc tinh thần anh hoảng hốt. Tối qua uống hơi nhiều nên giờ đầu còn váng vất đau, thế là chẳng thể nhanh nhẹn phấn chấn như ngày thường. Trần Dương nhìn vẻ quan tâm của Ngụy Lâm Thanh, bảo, “Không có gì, hôm qua uống hơi nhiều thôi, mấy tên kia cố tình chuốc rượu ——”

Ngụy Lâm Thanh biết tối qua vì sao họ uống rượu, thế là mặt càng đỏ hơn. Trần Dương nhìn người ta, thấy dáng vẻ ngại ngùng này sao quen quá đỗi, như thể ở một nơi nào đó và vào một lúc nào đó, anh đã từng trải nghiệm tâm tình này.

Trần Dương đưa tay day huyệt thái dương, rốt cuộc là khi nào nhỉ? Nghĩ mãi vẫn chẳng nhớ được.

Trần Dương càng nghĩ càng thấy không đúng, chẳng kìm được lại đi lòng vòng quanh phòng, ngay cả bị ba trừng mắt nhìn mấy lượt anh vẫn không thấy. Kết quả là lúc anh không chú ý đến cạnh ba thì bị ông đá mạnh một cái, anh đau đến nghiến răng kèn kẹt, xíu nữa đã ôm chân giơ lên biểu diễn tư thế Gà-Đứng-Một-Chân.

Ba anh còn đang bận xoa dịu cụ Ngụy, “Là do thằng con tôi vui mừng quá.”

Trần Dương méo xéo miệng, anh vui mừng khỉ gì, nhưng anh chẳng thể nói mà chỉ đành bực bội ngồi xuống vị trí của mình, như ngồi trên đống lửa ăn hết bữa cơm ở Ngụy gia, mãi tới chiều tối mới được đại xá trở về nhà.

Trên đường về, ngập trong tâm trí anh chỉ có chuyện phải nói từ hôn với bà và mẹ. Thế mà lại chẳng biết anh bị thần kinh gì, cứ mỗi lần muốn nói, trong đầu sẽ xuất hiện gương mặt như đàn ông của Ngụy Lâm Thanh, rồi lại chẳng rõ vì sao mà những lời ấy không thể ra khỏi miệng.

Cứ thế ngày tiếp nối ngày, hết ngày này lại qua ngày khác, đến khi Trần Dương giác ngộ ra nhất định phải nói thì đã đến tối trước hôn lễ. Trần Dương cứng họng nhìn người nhà đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng, anh thấy đúng là mình bị quỷ mê tâm hồn, tự làm bậy không thể sống.

Hôm nay, thầy dạy sửa xe của anh cũng tới nhà.

Trên cằm của ông già đó là chòm râu vểnh lên, thoạt nhìn chẳng nghiêm túc gì hết, ấy là chưa kể trên mũi còn cả một cái kiếng giả vờ nhã nhặn nữa. Trần Dương bực dọc nhìn lén mà không ngừng phỉ báng, lão Từ này thực chất là một lão già vô lại, tiếc là không mấy người biết! Lúc học nghề anh đã bị lão già này tra tấn đến hộc máu không biết bao lần, vất vả lắm mới trải qua hết mấy ngày ấy.

Trần Dương liếc ông già đang tán gẫu chuyện nhà với ba mình, vẻ mặt ấm ức.

Buổi tối nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau anh bị giục dậy sớm đi đón dâu. Đây mặc dù là hôn lễ của anh, nhưng chẳng rõ tại sao Trần Dương không cảm giác gì. Anh thấy mình cứ như đang bay giữa không trung, ngày nối ngày chẳng hề chạm đất, luống cuống vội vàng.

Mấy thằng bạn chê cười bảo anh đây là chứng sợ hãi tiền hôn nhân, nhưng chỉ mình Trần Dương biết đây không phải loại lo lắng vì kết hôn, mà đây là nỗi sợ hết thảy những ấm áp thắm nồng này chỉ là một giấc mộng khiến kẻ khác chẳng nỡ nào tỉnh giấc.

Anh sợ đến khi tỉnh lại rồi, tất cả những thứ tốt đẹp này sẽ thay đổi cả.

Ngồi trong xe, Trần Dương nhìn cây cối bên ngoài lùi dần về sau. Nếu cuộc đời con người cũng có thể đi ngược lại, cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa thì tốt biết bao nhiêu. Có thể bù đắp những tiếc nuối trong sinh mệnh, có thể có được những gì đã mất, có thể gặp lại những ai đã bỏ lỡ.

Trần Dương chà mặt, mắt bỗng cay cay.

Nhóm người ngăn đoàn sui gia là mấy chàng trai cỡ tuổi anh. Trần Dương đứng trước cửa nhìn Ngụy Thời và Ngụy Ninh đang cười kỳ lạ nhìn mình. Tuy anh nhỏ hơn vài tuổi, nhưng vì theo đuổi Ngụy Lâm Thanh nên trong khoảng thời gian tới thôn Ngụy họ đã gặp gỡ nhau và rồi mới gặp đã thân thiết lắm.

Trần Dương liếc xéo Ngụy Ninh và Ngụy Thời, “Mấy người định làm thật đấy hử?”

Ngụy Thời vỗ vai Trần Dương, vẻ ý tứ sâu xa bảo với anh, “Chứ anh tưởng con gái thôn Ngụy chúng tôi dễ lừa đi vậy hử? Không bỏ chút thành ý ra coi sao được?”

Người bên cạnh nhao nhao lên, “Cần thành ý” “Cần thành ý”, Trần Dương bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng. Người tới ‘đón dâu’ bên Trần gia cũng tới giúp, hai người như đang đối đầu với cả đống người. Chen chúc một hồi thì Trần Dương ra đầy mồ hôi, sau khi hứa hẹn đủ điều anh mới bước được vào cửa Ngụy gia.

Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh đang ngồi thẳng lưng giữa đội ngũ ‘đón dâu’, cô không mặc váy mà vận một bộ trường bào màu đỏ đẹp đẽ. Bộ áo ấy nếu để người phụ nữ khác mặc vào thì sẽ dở dở ương ương lắm, còn Ngụy Lâm Thanh mặc thì hợp càng thêm hợp.

Trần Dương nhẹ nhàng thở phào, chứ với dáng người Ngụy Lâm Thanh nếu mặc váy thật thì chắc anh sẽ cười sặc sụa mất, sau đó sẽ bị ba đánh là chắc.

Ngụy Lâm Thanh để mặt mộc chứ chẳng hề trang điểm như cô dâu. Trần Dương không biết liệu rằng đấy là do cô vốn không thích hay vì biết nên mới tránh, gương mặt kia nếu trang điểm không phải sẽ hù chết người ư. Trần Dương tưởng tượng dáng vẻ Ngụy Lâm Thanh vẽ mày thoa son, lập tức anh nổi da gà. Cứ thế này là đẹp rồi.

Ngụy Lâm Thanh nhìn Trần Dương, không có vẻ ngượng ngùng như những cô dâu khác mà ngược lại, chăm chú nhìn Trần Dương tựa như muốn khắc ghi anh vào lòng. Bất chợt Trần Dương như thấy mình chịu không thấu ánh mắt đó, anh quay đầu đi, ánh mắt do dự bất định dừng lại nơi xa.

Thấy sự tránh né của anh, mắt Ngụy Lâm Thanh tối lại, sau thì người ấy lại bật cười.

Qua vài nghi lễ nữa, sau cùng Trần Dương mới đưa cô dâu lên xe. Hai người ngồi sau xe, giữa họ là khoảng cách cho một người, bầu không khí căng thẳng kỳ lạ. Trần Dương liếc trộm gương mặt trông nghiêng của Ngụy Lâm Thanh, lòng bàn tay mướt mồ hôi. Chẳng rõ vì sao bỗng dưng anh lại chột dạ.

Trần Dương nhíu mày, không hiểu vì cớ gì mà mình chột dạ? Không lý nào chứ! Anh đã làm chuyện gì có lỗi với Ngụy Lâm Thanh đâu, cũng chưa kịp từ hôn nữa, cớ gì anh phải chột dạ? Chẳng lẽ vì trong lòng anh cứ luôn cảm thấy Ngụy Lâm Thanh lẽ ra không phải như thế này, mà nếu cô ấy không như thế này thì sẽ như thế nào đây?

Trần Dương lắc đầu, mấy loại ý nghĩ lạ lùng của anh dạo này nhiều quá, cứ như đã dùng hết toàn bộ những bi ai buồn khổ trong suốt cả hai mươi mấy năm trong vài ngày này. Trần Dương cúi đầu cáu kỉnh túm tóc mình.

Và bất chợt, tay anh cảm giác mát dịu, anh ngẩng đầu thì thấy Ngụy Lâm Thanh đang lo lắng nhìn anh, tay cô đang đặt trên tay anh tựa như an ủi. Trần Dương đờ ra nhìn Ngụy Lâm Thanh, nhìn mãi đến khi Ngụy Lâm Thanh đỏ mặt mới thôi.

Thật ra Ngụy Lâm Thanh đâu khiến kẻ khác chán nghét như vậy, bỗng trong đầu Trần Dương bật ra một ý nghĩ như thế, tựa như thật ra lấy cô ấy cũng khá tốt.

Nghi thức kết hôn rất phiền hà, nhưng đã khá giản lược sơ với thời xưa. Trần Dương và Ngụy Lâm Thanh hai kẻ lấy nhau, đi qua hết bàn tiệc này đến bàn tiệc khác nâng cốc chúc mừng, đi hết mấy chục bàn tiệc vô cùng náo nhiệt. Bà anh, ba anh, mẹ anh tươi cười tiếp đón người thân bạn bè tới chúc mừng.

Trần Dương bị chuốc rất nhiều rượu, lúc tới tân phòng thì đã choáng đầu hoa mắt.

Đám người Hai Mập đã chuốc say anh mà còn như ong vỡ tổ ùa vào phá động phòng. Trần Dương thì không sao, chứ Ngụy Lâm Thanh thì xấu hổ và ngượng lắm. Sau cùng chẳng chịu nổi nữa, anh đe dọa đám anh em mình từng mặc chung quần lớn lên, anh dọa nếu không buông tha anh thì đợi đến lúc mấy tên ấy kết hôn anh sẽ báo thù rửa hận. Đám ấy nghe xong xanh mét mặt và thấy thế cũng đủ, cuối cùng mới buông tha hai người.

Đám người tản đi, trong phòng chỉ còn lại Trần Dương và Ngụy Lâm Thanh.

Khắp tân phòng dán đầy chữ Hỉ đỏ thẫm, trên kệ của chiếc bàn trang điểm là hai cấy nến đỏ đang lập lòe cháy, trong phòng vui mừng ấm áp. Trần Dương dõi theo Ngụy Lâm Thanh, bỗng vào giờ này khắc này anh lúng túng vô cùng. Trước giờ anh rất được mấy cô em yêu thích, nhưng hiện tại anh không chắc lắm.

Cứ nghĩ đến chuyện động phòng tiếp đó thì trán Trần Dương lấm tấm mồ hôi. Ngụy Lâm Thanh vận cả bộ đồ đỏ rực ngồi thẳng lưng ngay đó, cúi đầu, mái tóc dài hơi rũ xuống che hơn phân nửa gương mặt. Mái tóc ấy đã che đi những nét mạnh mẽ và để lộ ra vẻ dịu dàng, hay là ấm áp nhỉ? Trần Dương thấy mình là đàn ông thì phải nên chủ động một chút, thế là anh bước tới đặt nhẹ tay lên vai Ngụy Lâm Thanh, lắp ba lắp bắp nói.

“Chúng… chúng ta ngủ… ngủ thôi.”
Bình Luận (0)
Comment