Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 156

Cả người Trần Dương đầy vết thương. Ngụy Thời lấy kéo cắt những phần quần áo dính trên miệng vết thương của anh rồi cẩn thận kéo xuống. Trần Dương đau đến nhăn mặt nhíu mày mặt vặn vẹo, nhưng do phải bận tâm đến mặt mũi và tôn nghiêm của một thằng đàn ông nên anh cắn răng chịu đau không hét llớn. Qua một hồi lâu sau khi được Ngụy Thời rửa sạch vết thương và băng bó xong đâu ra đấy, Trần Dương mới đầy mồ hôi nhẹ nhàng thở ra, ngã người xuống ghế sofa.

Ngụy Thời dịch chiếc laptop tới, lên mạng trò chuyện.

Trần Dương liếc qua thì thấy đó là một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt đặc trưng của người Trung, vẻ rất chính trực. Lấy ánh mắt nhìn người rộng rãi của Trần Dương, anh có thể khẳng định người này hoặc làm trong ngành cảnh sát hoặc kiểm sát hoặc tư pháp. Tuy đang mặc đồ thường phục nhưng không thể giấu được khí thế trên người.

Ngụy Thời kêu người này là Ngũ sư huynh, họ đang trò chuyện về một vụ án xảy ra mấy tháng trước ở thành B. Đó là một vụ án tiếp nối nhau, nghi phạm là hai anh em ruột, một đã chết ngay tại chỗ còn một trốn thoát, không có hành tung manh mối của nghi phạm. Nhưng trước đó không lâu nhận được tin nghi phạm đang lẩn trốn trong thành G, vì vụ án này gây xôn xao rất lớn tại thành B nên cấp trên rất xem trọng. Thế là ngũ sư huynh Phương Chí của Ngụy Thời được phái tới đây giúp cảnh sát bên này bắt người.

Sự tình sơ lược là thế, song vụ án lại có cả hai người trước mắt tham dự, Trần Dương tuyệt đối không tin đó chỉ là vụ án giết người bình thường.

Phương Chí muốn nhờ Ngụy Thời tính giúp vị trí khái quát của nghi phạm.

Chỉ cần không tính ra vị trí cụ thể của người cần tìm thì dùng thuật Mao Sơn là làm được. Song hiện Phương Chí đã rửa tay gác kiếm, trừ khi có nguy hiểm đến tính mạng bằng không sẽ không sử dụng pháp thuật. Thế là chẳng còn cách nào, anh đành nhờ đồng môn sư huynh đệ vừa khéo có việc nên sẽ ở lại đây hai ngày.

Tất nhiên Ngụy Thời không từ chối, cậu cũng muốn sớm tìm được nghi phạm. Sau khi hai người thỏa thuận xong Phương Chí bèn chào Trần Dương – người này giờ vẫn hết sức thẳng thừng xem trộm – Trần Dương cũng chào đáp lại anh ta. Sau đó Phương Chí vội vã thoát mạng, chắc là công việc bận rộn lắm.

Chuyện bên này giải quyết xong, Ngụy Thời lập tức xoay qua bắt đầu đặt câu hỏi với Trần Dương.

Trần Dương kể rành rọt những chuyện xảy ra với anh sau khi anh đến thành G, Ngụy Thời khiếp sợ nghe. Cậu cứ nghĩ Trần Dương gặp phiền phức lớn, chứ chẳng thề ngờ được việc này còn liên hệ với những việc lạ xảy ra trong thôn Ngụy.

Ngụy Thời liên tiếp hỏi dồn liệu biểu hiện bệnh của mấy thi thể đó có giống với những người bị ôn dịch trong thôn Ngụy không, sau khi Trần Dương khẳng định lần nữa cậu mới mang theo đầy thắc mắc ngồi qua một bên sầu não nghĩ ngợi.

Trần Dương không để ý đến cậu, mí mắt anh đã díp vào nhau từ lâu, gần như sẽ ngủ ngay lập tức.

Thấy thế, Ngụy Lâm Thanh đứng bên cạnh bèn bế lấy anh rồi đặt anh lên chiếc giường duy nhất trong phòng. Trong suốt quá trình ấy Trần Dương chẳng hề nhăn mặt nhíu mày chứ đừng nói bị đánh thức, có thể thấy được anh ngủ say đến mức nào, tinh thần và cả người mệt mỏi ra sao. Ngụy Thời liếc dáng vẻ cẩn thận vô vàn của Ngụy Lâm Thanh mà răng đau nhức, con quỷ này là tổ tiên của cậu đó. Cậu chỉ đành tự oán thầm trong lòng, rồi méo mó mặt như thể chưa từng thấy gì mà liếc vào góc nào đó trong phòng.

Đến khi Trần Dương tỉnh giấc thì đêm đã khuya, anh đói quá nên tỉnh. Không thể không nói Trần Dương là người sức sống kiên cường, dù khắp người đầy miệng vết thương nhưng vẫn vui vẻ nói cười khiến kẻ khác không thể không phục. Chỉ mỗi bản thân Trần Dương tự biết, thật ra sức khỏe anh không tốt tới mức ấy, chẳng qua anh chịu đựng như thế đã quen.

Chỉ cần không chết sẽ không sao, chết rồi thì mọi chuyện đều xong cả.

Trần Dương luôn rất rõ ràng vấn đề này.

Hiệu suất làm việc của Phương Chí rất cao, mới đó đã đưa những đồ cần thiết tới, Ngụy Thời đang chuẩn bị làm phép. Trần Dương hỏi mới biết lúc ấy Ngụy Lâm Thanh đã đưa họ đến một căn nhà không người trong khu dân cư.

Nể tình Trần Dương là người đang bị thương, Ngụy Thời lục mấy gói mì ăn liền chạy đến phòng bếp nấu mì, còn lấy vài quả trứng và ít rau trong tủ lạnh xào sơ qua rồi bỏ vào nấu chumg. Nhưng sau khi ngửi mùi rồi thì cậu tự thấy bản thân mình cũng đói lắm, thế là vung đũa đoạt miếng ăn, lấy lý do mình đã bỏ công và Trần Dương bị bệnh nên không thể ăn nhiều, kiên quyết đòi chia phân nửa.

Trần Dương bực bội nhìn cái tô tự dưng mất đi hơn một nửa, cảm thấy mình bị ngược đãi ghê gớm.

Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ nhỏ ngồi đối diện, thấy Trần Dương ăn gì là thằng quỷ con sẽ lập tức lắc lắc cả người bụ bẫm của mình tới gần Trần Dương, mắt tha thiết nhìn anh, miệng chảy nước miếng. Trần Dương giật giật miệng mấy cái, sau đó lấy một cái đĩa gắp ít mì và thức ăn qua cho nó.

Thằng quỷ con lấy tay bóc mì cho vào miệng, ăn thảm đến không nỡ nhìn.

Thật ra quỷ hoàn toàn không cần ăn, thường chỉ cần hút tinh khí và sinh khí trong thức ăn là đủ, nhưng thằng quỷ con đang bắt chước Trần Dương. Trần Dương nhìn thằng quỷ con, thằng ranh này lớn nhanh thật, mới vài ngày đã lớn thế này rồi. Đường nét gương mặt đã rất rõ ràng, thấy thấp thoáng đâu đây là dáng vẻ của Trần Dương và Ngụy Lâm Thanh.

Mỗi lần trông thấy nó, Trần Dương sẽ không ngừng nhớ lại những gì đã trải qua trong ba tháng hoang đường kia.

Dẫu sau khi gặp lại Ngụy Lâm Thanh anh vẫn luôn gắng hết sức không nhìn đối phương, song anh chẳng cách nào ngăn nổi những tham vọng trong đầu.

Trần Dương nhíu mày vùi đầu vào ăn.

Sau khi giải quyết sạch tô mì, hai người một quỷ đẩy đống chén qua một bên.

Trần Dương nhìn mấy thứ bày đầy bàn mà Phương Chí đưa tới, trừ bỏ cả đống giấy thì còn một cái bao trong suốt đựng mấy sợi tóc. Ăn uống no say lại ngủ một giấc, Trần Dương tự thấy tinh thần tốt hơn, anh bước tới cầm tờ giấy kia nhìn lướt qua, sau đó mới bảo với Ngụy Thời, “Phạm nhân cậu muốn tìm tôi gặp rồi, là cái tên trẻ tuổi tôi kể cho cậu đấy!”

Ngụy Thời nhảy dựng lên khỏi đất, “Thật à, thật à, anh nói thật?”

Trần Dương gật đầu khẳng định. Ngụy Thời đi tới đi lui rồi lập tức gọi ngay cho ngũ sư huynh Phương Chí của cậu, kể với anh manh mối Trần Dương vừa cung cấp.

Ngó Ngụy Thời cứ đi tới đi lui một hồi Trần Dương đâm cáu, anh bảo với Ngụy Thời, “Cậu dừng lại rồi kể hết đầu đuôi mọi chuyện tôi nghe xem được không, rốt cuộc là sao, đừng có bảo đó chỉ là vụ án bình thường, định lừa ai thế.”

Ngụy Thời bèn kể rõ vụ án mà Ngụy Ninh tham dự vào cho Trần Dương nghe, trọng điểm đương nhiên là Đinh Mậu Thu đổi hồn phách vào người em trai Đinh Mậu Lâm của mình để trốn thoát, cũng chính là tên trẻ tuổi u ám mà Trần Dương đã gặp. Ngay cả thảm kịch xảy ra nơi nhà máy bỏ hoang kia cậu cũng không dối gạt, thậm chí còn kể rõ chuyện thật ra mình đã quen với Đinh Mậu Thụ từ trước, hai người cùng tốt nghiệp một trường, và trong thời đại học đã từng có một ít chuyện không vui lắm.

Kể lại lung tung không đầu không đuôi như thế mất hơn cả tiếng đồng hồ, Ngụy Thời kể đến miệng lưỡi khô khốc rồi tổng kết, “Xem ra Đinh Mậu Thụ đang trốn ở đây, không biết vì sao mà lại liên hệ với kẻ kêu anh Bưu.”

Trần Dương kinh ngạc vô cùng, anh chẳng ngờ được mọi chuyện lại ẩn khuất như thế. Đinh Mậu Thụ này quả không đơn giản, chạy thoát khỏi tay sự phụ Ngụy Thời mà còn giấu kín hành tung lâu như thế không bị phát hiện, nếu không phải anh trùng hợp bắt gặp hắn ta, chẳng biết liệu Ngụy Thời có dùng phép thuật tìm được hắn không.

Khó trách những người ở tòa nhà kia không biết Đinh Mậu Thụ, hỏi tới hỏi lui chỉ biết đó là một chàng trai trẻ chứ chẳng thể nhớ rõ hay miêu tả lại được hình dáng. Vậy đúng là do Đinh Mậu Thụ cố tình làm thế, dù sao hắn vẫn là tội phạm bị truy nã.

Bất chợt Trần Dương bảo Ngụy Thời, “Không phải cậu đang định tìm anh ta à, mau thử xem còn tìm được không. Tên này xảo quyệt lắm, tôi nghi hắn thấy không đúng đã bỏ trốn ngay rồi.”

Ngụy Thời ngẫm nghĩ lại thì thấy đúng, thế là bèn làm tiếp phép thuật dừng lại ban nãy.

Mấy lọn tóc trong chiếc bọc kia là do Phương Chí thu gom tới dùng để làm pháp thuật này. Cậu bọc mấy sợi tóc trong một lá bùa rồi cẩn thận miết lại gấp thành chiếc máy bay giấy, sau đó miệng lầm rầm mấy lời chú ngữ nghe không rõ lắm. Tiếp đến, cậu thắp một nén nhang rồi kề mũi máy bay giấy lên điểm đỏ của nén nhang.

Lửa của nhang không phải minh hỏa, nhưng máy bay giấy lại phừng một tiếng bốc lửa lên.

Trần Dương nhìn xem, vẻ mặt quái lạ.

Chiếc máy bay giấy nhanh chóng bị đốt thành tro tàn, cơn gió từ đâu bỗng nổi lên. Trần Dương thấy vài con quỷ đang đứng đó cướp lấy đám bụi tro, con quỷ nào cướp được thì sẽ biến mất. Một lúc sau vài con quỷ trở lại, chúng huơ tay với Ngụy Thời.

Ngụy Thời sa sầm mặt, sau khi để mấy con quỷ kia đi khỏi mới quay đầu bảo với Trần Dương, “Anh đoán đúng rồi, không tìm được.” Mà lúc này, Phương Chí cũng gọi điện thoại tới nói chỗ kia đã người không nhà trống, ngoại trừ mấy thứ pháp khí đầy phòng không dùng được thì chẳng có lấy một bóng quỷ nào.

Ngụy Thời tuy quan tâm đến chuyện này, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của cậu và Ngụy Lâm Thanh là tìm kiếm ác hồn đang lẩn trốn, thế nên cậu chẳng dư sức đâu quá để tâm đến. Còn Trần Dương thì lại càng không, công tác sắp khởi công đang đợi anh, anh Hồ đã gọi hai cuộc điện thoại tới bảo anh nhất định phải đến đúng giờ.

Sáng hôm sau, Trần Dương dự định rời nơi này quay về trung tâm thành G.

Lúc anh nói với Ngụy Thời, Ngụy Thời không hề ngẩng đầu mà cứ tiếp tục ngồi trước máy tính làm gì đó. Trần Dương liếc qua màn hình thì thấy đó là một trận bát quái không ngừng biến đổi khiến người hoa cả mắt, mới nhìn từ xa đã ong ong đầu, Ngụy Thời lại nhìn đăm đăm vào nó.

Đang lúc Trần Dương phẫn nộ định rời đi Ngụy Lâm Thanh đã cản anh lại. Kẻ ấy đưa cho Trần Dương một đôi bông tai được treo vào một sợi dây màu đen, “Thứ này cho cậu, hãy mang trên người phòng thân.”

Trần Dương đưa tay nhận đôi bông ấy, sau khi liếc mặt bông tai thì môi giật giật rồi rủa thầm “Đệt nó”. Mặt bông tai là hai cái đầu lâu một lớn một nhỏ, lớn thì lớn cỡ trứng chim cút, nhỏ thì nhỏ cỡ móng tay, trông rất sống động và sáng bóng như ngọc, sờ vào mát dịu cả tay.

Chẳng lẽ sở thích đam mê xương của thằng quỷ con là học từ Ngụy Lâm Thanh?

Trần Dương lạnh lùng hừ một tiếng rồi vứt đôi hoa tai đi, chẳng thèm quan tâm Ngụy Lâm Thanh có bắt được hay không, sau đó quẳng lại một câu “Tôi không cần” rồi xoay người đi mất. Đã không thích anh còn bày trò này làm gì, đừng nói mấy lời đại loại như không có tình yêu cũng có tình bạn, hoặc là tình cảm chi chi đó.

Cứ quấn lấy nhau không rõ sẽ như ăn cơm gặp sạn, đau đầu lắm.

Trần Dương không muốn tự làm mình đau đầu, nên phân rõ giới hạn ngay từ đầu vẫn tốt hơn.

Ấy vậy nhưng lúc anh xuống lầu đút tay vào túi lại phát hiện trong túi có thêm thứ gì, lấy ra nhìn thì thấy đúng là đôi hoa tai kia.
Bình Luận (0)
Comment